SA MẠC TRẮNG VÀ TRĂNG - TRUYỆN NGẮN - NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
1. Du bảo: - Mày là thằng tồi! Đạt cười: Đôi lúc cần phải vậy! Tao không chịu được…Du chưởi: - Mẹ, có gì xấu? Nếu bản chất mày tốt thì mày đừng tới! Đồ đạo đức giả!...Đạt nóng mặt, máu bốc lên rần rần: - Mày câm đi! Đó là việc của tao! Du dịu giọng, cố móc thêm một câu: - Hèn! Rồi hắn bỏ đi.
Đạt úp mặt vào gối. Hoang mang không tưởng. Có lúc tâm hồn cứ trượt dài vô định như bất ngờ rơi tọt vào một cái hố sâu. Âm u và tuyệt vọng nữa. Giá có thể hét lên được hay phá cười man dại. Đằng này buồn. Câm.
2. Du chẳng đáng giận. Hắn là đứa song phẳng. Tôn thờ đồng tiền làm lẽ sống của mình. Bởi thế kết cục ăn bánh trả tiền. Anh đường anh, tôi đường tôi. Thế thôi. Ngồi trong quán sang, uống cà phê sữa, hút Dunhill, nghe Beatles xem lãng tử lắm. Vậy rồi một bàn tay người ăn xin chìa ra với ánh mắt khẩn cầu ban ơn. Hắn nạt: - Đi làm mà ăn! Có đâu sẵn mà cho ông!
Đạt bỏ ít tiền lẻ vào cái mũ cho người hành khất, nhỏ nhẹ: - Người ta tàn phế, biết làm gì!
Du càu nhàu: - Mày cứ vậy! Thừa lòng thương người gớm nhỉ! Nói đại cho hắn đi phứt mắt! Xin với xỏ. Ngày nào cũng lặp lại cảnh như vầy! Ghét lắm!
Lúc gã hành khất chống nạn đi rồi Du lơ mơ trong khói thuốc, dựa hẳn lưng ra sau ghế, vuốt mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Bỗng hắn bật người dậy.
-Mày có nghĩ gì không? -Không! - Du với tay chỉ theo cái bóng thất thểu: - Âm nhạc đấy?! Những dấu chân tròn trên cát đấy...Ha ha!...Cả bọn cười rộ. Hình tượng ghê nhỉ? Đạt đứng dậy tính tiền và ra về. Cô đơn. Lầm lũi. ỗi niềm không bày tỏ được. Cứ nghèn nghẹn vướng víu trong cổ. Câm.
3. Đạo đức ư? Chưa lúc nào Đạt nghĩ đến điều ấy một cách hoàn chỉnh và hệ thống. Nhưng nó thường hoài niệm về những số phận ít được may mắn. Họ chống cự lại cuộc đời này khắc nghiệt, trả giá bằng định mệnh. Họ là những con người bị tước đi chức năng làm người. Vậy thì có gì độc ác hơn khi vô tình giẫm đạp lên nhân phẩm, điều còn lại duy nhất của họ? Chỉ cần khoảng cách nhỏ thôi, bước qua sợi dây mong manh ấy chúng ta đã gây nên một tội ác mà đôi khi dễ dàng quên đi với những cám dỗ êm dịu.
Du cáu. Tối qua Đạt bỏ về, chẳng làm gì. Đơn giản buồn quá. -Đồ ngốc, trả tiền rồi - Du gầm lên - Mày cho không nó à? - Tao sẽ gửi trả lại mày - Đạt nói. - Chó! Mày bốc lột sức lao động của ông bà già mày rồi ném qua cửa sổ - Du chưởi. Đạt lạnh người. Bóng đêm hiu hắt ảo não. Công viên hoang vắng tĩnh mịch. Câm.
Đạt đấm mạnh tay vào cửa sổ. Miếng ván run lên. Bật ra. Ánh sáng ùa vào phòng. Buổi chiều nhạt nắng. Trên cao gió trời lồng lộng. Du đã bỏ đi với vẻ to lớn lầm lỳ của nó. Con thạch sùng tắc lưỡi tiếc rẻ. Như một mình nó đang uống cạn kiệt những giọt chiều.
Đạt mở nhật ký: -"Nhà hiền triết bảo: -Hãy đi qua cái Tôi của chính mình để đến được đỉnh cao. Hãy vượt qua chiếc bóng để định nghĩa một chân lý. Tôi bé nhỏ. Chỉ là một hạt cát của cõi vũ trụ...".
4. Đêm. Đạt mất ngủ. Gần sáng thiếp đi mơ một sa mạc trắng. Mặt trời chói chang nóng bỏng. Cây cỏ trơ trụi bốc cháy. Máu trong người Đạt sôi lên, bốc hơi và khô đi. Nó kêu lên mê mải bỏ chạy giữa cơn khát. Có lẽ nó chết. Bất chợt cơn mưa đến. Mọi thứ dịu hẳn đi. Nó thấy mình ngửa cổ ngậm từng giọt nước. Khát. Nó đã khát lắm. Những hạt mưa nhểu vào lạnh đắng cả tâm hồn.
Đạt tỉnh dậy không ngủ được nữa. Giấc mơ lồng lộn, vần vũ trong ký ức như loài chim báo bão. Nó đã lớn, đủ quyền công dân để tự do đi về với những giấc mơ. Sa mạc trắng rồi Trăng. Có đêm Đạt lang thang lạc vào thảo nguyên bao la. Mênh mông những đường chân trời. Không có một bóng người ở đó. Chỉ thấy cỏ xanh mơn mởn và bầy ngựa hí hoang dã điên cuồng phi như bay trên thảo nguyên. Trăng nằm chơi trên cỏ. Khuôn mặt trăng tinh khôi và kiều diễm. Ôi, sao mà giống cô bé Đạt đem lòng yêu ngày xưa thế kia. Hai mươi tuổi lòng ngập tràn thương nhớ. Nhưng rồi những lá thư gửi đi đã bị trả trở lại. Cánh diều khát vọng đứt dây giữa nền trời xanh thắm. Bây giờ trăng nằm đó. Đạt hú lên chạy đến. Giữa thảo nguyên mênh mông trăng biến mất ở chỗ này rồi lại hiện ra ở chỗ khác. Cứ thế Đạt đuổi theo. Cỏ bíu dưới chân, trượt té. Đạt úp mặt trên cỏ. Hàm răng của nó ngoạm sâu vào đất. Con dế gáy li ti buồn tẻ. Máu và bùn bê bết trên môi.
5. Nhật ký: -"Tôi đi ngược từ trong giấc mơ và quay trở lại. Người con gái tôi yêu, tôn thờ đã đi lạc vào bờ bến khác. Tôi bi kịch. Tôi đau đớn. Xin lưu giữ cho em những gì thánh thiện nhất, đẹp nhất. Cuộc đời làm tôi tầm thường, khuất phụ tôi bằng những dự kiến tù mù. Phải chăng tình yêu - cuộc thương lượng thầm kín. Anh hãy biểu lộ cái anh có và tôi đang thiếu. Thì tôi sẽ đến với anh?...".
Du đạt được mục đích. Hắn no nê mãn nguyện nữa là khác. Vóc người ngỗ ngáo, lặc lè. Chiếc Dream bóng lộn. Lối sống phóng túng đúng mốt của một công tử con nhà giáu thời thượng hắn trôi dập dềnh trên đường tình ái. Du chinh phụ được những vầng trăng cao vời, lộng lẫy nhất. Hắn chẳng cần đuổi theo trăng mà chỉ vồ nghiến trăng, làm thịt trăng. Du bảo: -Vẻ đẹp của trăng là ảo ảnh. Nhưng trăng có thể ăn được, sờ mó được. Có điều sau mỗi lần va chạm trăng vỡ ra loảng xoảng nghìn mảnh. Có mảnh lỡ cứa vào tim bật máu. Lâu dần Du cảm giác trái tim mình lỗ chỗ vết sẹo. Dễ bị trật nhịp, hoán đổi. Trăng cũng tàn nhẫn và hiu hắt vô cùng.
Đạt vẫn đi về với giấc mơ sa mạc trắng mà không tìm ra được lối thoát. Nó khát khao vì cháy lên nhưng chưa bao giờ được uống? Chờ đợi những cơn mưa cho đến bao giờ? Thân thể Đạt cuồn cuộn sức trẻ bỗng muốn lả ra, kiệt cùng, muốn nức nẻ đi như cánh đồng vào mùa khô. Một đêm Đạt thấy mình đuối dần giữa sa mạc vì cuộc hành trình đi tìm Trăng huyền thoại. Máu tim bốc hơi, khô cạn. Có lẽ mình sẽ chết trước khi mùa mưa đến? Đạt vùng vẫy. Thân thể khô rộp, teo dần lại. Cuối cùng Đạt thấy mình biến thành một con tắc kè đầu nhọn. Nóng quá. Tắc kè lột vỏ và bỏ đi. Để lại bộ da luôm nhuôm trên cát bỏng. Miệng con tắc kè há hốc, phơi cái lưỡi đỏ, nhọn. Nó muốn kêu lên một tiếng gì đó âm u dục cảm nhưng không được. Câm!
6. Du cười đểu giả: - Mẹ, trăng với gió. Đồ dở hơi. Mày muốn biết Trăng ra sao ư? Để đêm nay tao đưa mày ra với nó - Hắn chõ cái mồm thối rỉ sát vào tai Đạt: Trăng mười sáu thượng tuần. Sướng nhé! Phiêu nhé! Trăng mơn mởn và kiệm lời. Tiền! Tiền! Tiền! Giá trị tuyệt đối của công lý đấy! Biết chưa?
Chiếc Dream phóng vèo đi ngạo nghễ. Những vòng khói tròn thả lại trên đường tan dần như những vòng xoáy nghệt ngã. Đạt cắn môi. Tự dưng nó nhớ hôm nào bỏ vào lòng bàn tay của người ăn xin một nhúm ngôn từ đẹp đẽ, tròn trịa. Và bây giờ thì...
7. Khuya vắng. Công viên heo hút. Chỉ còn nghe lời than van của những chiếc lá khô. Chúng rời cây xuống đất mang hình những trái tim lạc loài vô chủ lúc bị bước chân người dẫm lên. -Mình sẽ biết trăng - Đạt mê đi. Chuẩn bị bước vào thế giới của cơn mưa u ám. Sa mạc trắng. Thảo nguyên hoang vu chân người. Con tắc kè lột xác, đầu nhọn, miệng đỏ. Mặt trời chói chang, bốc lửa. Đất đai cằn khô.
Du hùng hục vào trước. Hồng hộc thở. Quẫy đạp vật vã. Những tiếng rên dài dại đầy phấn khích của Du và trăng như vọng ra một thế giới nào đó mà Đạt chưa từng biết. Tiếng nấc nghẹn như khó khăn lắm chúng mới được đẩy thoát ra khỏi buồng phổi u ám. Xen lẫn tiếng hưng hức, rin rít nghèn nghẹn, tức tưởi. Của Du hay của cô gái. Đạt chợt nghĩ. Hình dung và nhắm mắt lại. Nó không đủ hình ảnh để tưởng tượng. Trăng thượng tuần sừng sững. Đêm mờ đục. Lạnh lẽo. Vầng trăng như không còn bị treo lửng lơ giữa những cao ốc chọc trời trong thành phố mà giờ đây nó như bị máng tuyệt vọng trên cây thánh giá nóc tháp chuông nhà thơ đơn độc.
Du ra. Tóc bù xù. Mặt xám xịt, trơ tráo. Môi vẹo đầy dung tục thõa mãn. Hai con mắt như lồi ra. - Xong rồi! - Hắn nói vẻ chán chường và sàng sõi trong cái ngáp muốn trẹo cuống họng. - Trăng của mày đang nằm thuồng luồng ở trong ấy! Tha hồ sướng nhé! Mày vào ngắm đi!
Tấm chăn nhàu nhò xộc xệch quăn queo bốn góc trải trên bãi cỏ. Trăng ngồi quay mặt lại hướng nhà thờ. Chân Đạt bỗng tê cứng ngỡ không thể bước được nữa. Cảm giác cháy bỏng tan biến nhưng từng cơn điên dại dâng lên bỏng rát, tê tái ở cổ. Trăng mười sáu đây. Cô gái có đôi mắt ngơ ngác, thơ dại. Đạt ngồi xuống. Trăng nhếch một nụ cười đờ đẫn.
Đạt phá tan sự im lặng: - Này em, hãy nói một câu gì cho đỡ buồn đi!
Cô gái lắc đầu ngờ nghệch. Bất ngờ cô rú lên chồm hẳn về phía trước quật Đạt xuống bãi cỏ. U u u u! Cô gái xiết cổ nó. U u u u! Cô gái chụp cổ áo ngực nó xé toạc. Đôi mắt điên dại. -Đừng làm thế! - Đạt thốt lên, chống cự, yếu ớt. - Sao lại thế này?
Cô gái buông nó ra. Mắt long lên thù hận rồi điên cuồng bứt hết quần áo của mình. U u u u! Tiếng rú rít khe khẽ trong nụ cười tối tăm. Đạt rùng mình. Những cơn khát là con tắc kè đầu đỏ hả hê gặm nhấm trái cấm nhục thể. Đạo lý con người. Trăng đó ư? Tàn nhẫn quá! Không, Không thể...
Đạt đứng bật dậy. Bỏ đi như chạy. Trên môi nó lõa máu vì nó hay vì cô gái. Phía sau loang loáng một vầng trăng lõa thể.
U u u u! Cô gái đuổi theo không nói được. Dù là một tiếng nguyền rủa. Một con gái câm...
Đại học Tổng Hợp TP.HCM, 2004.
Nguyễn Hữu Hồng Minh