banner

Anh phải là của em Chap 2

Posted by Admin On Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

CHAP 2:


Sau 1 hồi đẩy qua đẩy lại cuối cùng anh cũng phải vác nó lẽo đẽo đi tới chỗ làm. Anh làm việc ở 1 quán bar lớn nên dù cho nó có nói gì, ăn vạ như thế nào thì anh cũng cấm k cho nó bước chân vào chỗ của dân ăn chơi này mà phải đứng đợi bên ngoài. Nó cũng chẳng hiểu được là tại sao anh lại tự dưng đi làm nữa; việc học của anh đã chiếm hết thời gian rồi h lại còn làm thêm trong khi nhà anh thì giàu như vậy thì anh đâu có thiếu gì tiền đâu, nó có lần nhìn anh trả tiền mà ví anh toàn là thẻ và chưa kể trong ví đấy k có tờ tiền nào dưới 200k cả…. Nhiều lúc nó thấy anh thật khó hiểu…..


Trời gần vào đông nên về đêm rất lạnh, thế mà nó phải đứng đây đợi anh mấy tiếng đồng hồ liền bên ngoài thế này đúng là khổ quá mà, nhưng biết sao được khi anh chẳng có tý thời gian rảnh nào cho nó cả; suốt ngày học rồi h lại đi làm thêm nên nó phải tranh thủ thời gian chứ…… nó mà sao thể bỏ qua được….. Vậy nên nó vừa nghe nhạc vừa đợi anh vậy….


_Tôi đã bảo em về rồi cơ mà_ Giọng anh vang lên bên tai nó.


Nó ngước lên nhìn anh, gương mặt mếu máo, nước mũi cứ thi nhau chảy ra còn miệng thì ấp a ấp úng:


_Anh ơi……


_Sao thế ?_ Anh nhìn nó như sắp khóc đến nơi cũng hơi hoảng.


_Lạnh quá…. Lạnh chết mất ý….. sao anh ra muộn thế….._ H thì nước mắt nước mũi của nó thi nhau chảy ra.


_A, thật là….. tôi đã chẳng bảo em về đi còn k nghe sao? Nín đi đừng có khóc như con nít vậy chứ!!!_ Anh khẽ thở dài, đem nó ôm vào lòng.


Ở bên đường, dưới bóng đèn trằng có 1 người con trai vốn dĩ mang tiếng là lạnh lùng, vô cảm vậy mà h đây đang ôm 1 đứa con gái nhỏ bé mà truyền cho nó hơi ấm từ người mình…. Mới vào đông thôi nhưng có lẽ chỗ này sẽ còn chứng kiến rất nhiều những tình tiết thú vị, hiếm thấy nhưng cũng tràn đầy dư vị của tình yêu……


Hôm đấy, nó với anh tay trong tay về nhà, anh đích thân đưa nó về tận nhà mặc dù nó bảo là k cần nhưng anh k nghe khiến nó vui lắm nhưng cũng thương anh làm vất vả vậy rồi mà còn phải đưa nó về…… Tối đấy, trong 1 căn nhà nhỏ, trên 1 chiếc giường gỗ có 1 con nhỏ chìm trong hơi ấm vòng tay anh còn đọng lại mà chìm vào giấc ngủ ngon lành. Nó đã mơ 1 giấc mơ rất đẹp, 1 giấc mơ màu hồng mình mặc chiếc váy công chúa xinh xắn và trước mặt nó là hoàng tử bạch mã với bộ giáp đen đầy uy phong….. đặc biệt hoàng tử đó là anh…….


Đêm ấy, ở cái trường kinh tế nổi tiếng này hay bất cứ trường nào cũng có 1 web đặc biệt để dành cho bình chọn các hot girl, hot boy và đặc biệt nhất chính là bình chọn xem ai xứng đáng vào vị trí ứng cử bạn gái của anh chàng hot boy, đẹp trai, tài năng, nhà giàu Vương Hoàng Anh Vũ kia. Nhưng riêng ở khu kí túc khoa kinh tế của trường luôn xảy ra những vụ cá độ nảy lửa với những cái đầu làm ăn sắc bén của các chàng trai sau này sẽ là người thay nổi nền kinh tế đất nước kia; và vụ cá độ mang tầm cỡ lớn nhất chính là căn phòng số 707 của anh thì việc đó càng rộn ràng hơn. Căn phòng này rất đặc biệt bởi nó chứa chấp toàn k chỉ thiên tài mà còn là hot boy của trường và họ đều là các công tử nhà giàu của 1 gia đình tài phiệt nào đấy nên hình thức cá độ của mấy tay chơi này cũng chẳng bình thường tý nào. Thay vì quan tâm xem độ hot của mình đến đâu, hay quan tâm coi mình xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng thì họ lại mang những tài sản đối với họ là quý giá nhất, quan trọng ra cá cược xem tên bạn Vương Hoàng Anh Vũ kia sẽ chọn cô hoa khôi nào làm người yêu……


_Tao cá cả bộ sưu tập tuyển thủ bóng rổ giải NBA cho em hoa khôi khoa mình. Cây nhà lá vườn vẫn hơn mấy em khác chứ, kaka _ 1 tên đập cái “rầm” cả bộ hình cầu thủ bóng rổ mà hắn sưu tập cả năm trời tốn bao công sức tiền của trị giá cả bạc triệu của mình lên bàn.


_Tao cá cái Ducati 848 cho em siêu mẫu chân dài, người chuẩn khoa thanh nhạc, em Thùy Vân _ Tên này ung dung thẩy cái chìa khóa chiếc siêu xe motor của mình lên bàn.


_Xì, có mày thích em ý thì nói mẹ ra cho nó nuột còn bày đặt. Thằng Vũ mà thích loại con gái nóng bỏng thì tao đi đầu xuống đất luôn với mày. Tao cá là cô giáo dạy môn kinh tế lớp mình; h nào học tao cũng thấy nó nhìn cổ k chớp mắt luôn. Là hot girl vừa tài giỏi, lại xinh đẹp được trường mình giữ lại năm ngoái đấy _ Tên này ném chìa khóa chiếc siêu xe oto Koenigsegg CCX lên bàn nói chắc như đinh đóng cột (Hixx, khổ anh Vũ nhà ta chính xác là nhìn lên bảng để nghe giảng chứ k phải nhìn cổ đâu ạ =.= nhầm lẫn tai hại)


………………


Tiếng cá cược, bàn tán xôn xao cả khu kí túc của mấy con người này khiến cho những nam sinh viên của phòng bên cạnh nghe mà toát mồ hôi hột với cái kiểu cá bán nhà bán nước của họ chỉ về 1 con người lạnh lùng chưa bao h thèm liếc 1 con mắt của mình nhìn 1 đứa con gái nào dù là xinh hay xấu.


“CẠCH”


Cửa mở, anh về mà mấy tên ấy cũng chẳng thèm bận tâm lắm vì trước h mấy vụ cá cược này anh tuyệt đối k bao h thèm để tâm xen vào mặc cho họ tung hoành. Thay đồ, anh lẳng lặng ôm chồng sách cao tới đầu mình tiến rồi tiến về phía mấy tên đang bàn tán cá độ xôn xao kia thả cả chồng sách xuống cái “Rầm” với phong thái lạnh lùng mà thản nhiên nói:


_Tao cá Triệu Vũ Hoàng My, ban 2 khoa mỹ thuật.


Rồi trước sự ngỡ ngàng của mấy thằng bạn anh k nói thêm câu nào nữa bỏ đi. Tụi đấy liếc nhìn chồng sách của anh vẫn còn đấy k đứa nào bảo đứa nào tự động mang đồ cá cược của mình rút về…. Ngu gì chứ mà k rút về à. Dù chỉ so sánh giá trị thôi thì mấy đồ họ cá dù bạc triệu cũng k ăn nhằm gì với cái chồng sách trị giá bằng mấy cái siêu oto, xe máy kia à…..


Và cũng kể từ đêm đấy cái tên Triệu Vũ Hoàng My - cái đuôi của anh đã nổi tiếng nay còn nổi tiếng hơn khi câu chuyện về việc anh mang cả bộ sách của hơn vàng hơn bạc, hơn cả tính mạng mình ra cá cược…..


_Hơ, hôm nay có gì mà thấy xôn xao kinh vậy nhỉ?_ Nó lẽo đẽo theo anh nhìn mọi người xung quanh đang nhìn mình. Mọi hôm thì cũng thế nhưng hôm nay nó thấy có gì lạ lạ lắm vì k chỉ con gái mà cả con trai cũng nhìn nó nữa; k phải là ánh mắt ghen ghét đố kị như mấy nhỏ kia mà là ánh mắt ngỡ ngàng, thán phục.


_Đi mau lên quan tâm người khác làm cái gì hả? _ Anh thì đương nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao rồi nhưng lại chẳng muốn ai đấy biết đâu ….


TẠI LỚP HỌC CỦA ANH:


Nó đang ngồi lườm anh rách cả mắt khi anh cho 1 nhỏ khác nghe đâu là hot girl khoa kinh tế của anh ngồi cùng bàn với bàn của nó và anh chứ; đã thế 1 người còn nói chuyện vui vẻ với nhau quên béng luôn nó thì nó mới tức chứ…… Nó giận anh cho biết mặt mà xem…..


Nhưng mà ngồi mãi chán k có gì làm, anh còn chẳng thèm mắng nó nên nó càng chán hơn, với tay lấy quyển sách dày cộp của anh để trên bàn nó lén lén rồi cầm bút tô tô vẽ vẽ vào trang sách. Nó cứ vừa vẽ vừa thi thoảng nhìn anh xem anh có để ý k chứ k để anh thấy nó tàn phá sách anh thì đảm bảo anh giết nó luôn chứ chẳng đùa. Gì chứ anh yêu sách còn hơn yêu cả mạng sống của mình chứ huống chi cái mạng nhỏ nhoi bé bằng con kiến của nó…… Đang hí hửng vừa vẽ vừa cười khoái chí thì nó ăn nguyên 1 cái cốc đầu đau điếng người từ anh……


“CỐC….”


_Làm gì đấy? _ Giọng anh nghiêm nghị hỏi nó.


Nó giật mình ngẩng lên ôm đầu nhìn anh cười trừ, tay đẩy đẩy quyển sách qua 1 bên để anh k nhìn thấy, e dè nói:


_Hơ hơ…. có làm gì đâu ạ….


_Hừ, đưa sách đây _ Anh nhìn nó đầy nghi ngờ, với tay lấy quyển sách.


_Ấy……_ Nó toát mồ hôi hột nhìn anh.


Anh lật mở quyển sách mà k hiểu mở thế nào mà mở 1 cái lại mở trúng ngay trang nó vẽ mới tài chứ. Và trước mặt anh là trang sách với hình 1 thằng bé con trai là anh đang lai 1 con bé là nó đang nở nụ cười k thể tươi hơn được nữa trên chiếc xe đạp mini….. trông cả 1 đứa bé này có vẻ rất là hạnh phúc. Nhưng còn mặt anh lúc này thì tối sầm lại, liếc nhìn nó 1 cái mà nó lạnh hết cả ng như đang mặc áo cộc đi giữa Bắc cực vậy. Nó cứ tưởng thế nào cũng bị anh sạc đủ cho 1 trận, thế mà ai ngờ anh gập quyển sách lại rồi quay đi, chỉ lạnh lùng đe dọa nó 1 câu:


_Còn ngịch nữa tôi sẽ đá em ra ngoài đấy.


Nói xong anh lại quay lên bảng nghe giảng để lại cái mặt nó bí xị như cái bánh bao ngồi đấy mà ấm ức; nó vẽ đẹp thế mà anh chẳng khen được 1 câu lại còn đe dọa nó……


15’ sau:


Nó ngồi im được 1 lúc lại bắt đầu ngọ nguậy. Nó k phải là loại người có thể ngồi yên được 1 chỗ và cái đầu tinh quái của nó lại bắt đầu nghĩ ra mấy trò quậy phá tanh bành khi nó ngồi k quá chán như thế này….. Chẳng biết nó làm gì mà chỉ thấy nó hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy rồi lại ngẩng lên suy tư cái gì đấy cười cười rồi lại viếp tiếp….


Và cuối cùng kiệt tác trong vòng chưa đấy 15’ của nó cũng đã xong; quay xuống nở nụ cười rõ tươi, nó đi xin băng keo rồi len lén dán vào lưng áo 1 đứa con gái ngồi bàn trên. Nếu trên tờ giấy ấy mà k có gì thì cái lũ phía sau bị nó đánh động đã k bịt miệng mà cười nghiêng ngả thế….. có đứa cười còn ngã lăn xuống đất bởi trên mảnh giấy ấy là 4 câu thơ nó chế ra:


“Lớp này do ta học


Bàn này do ta ngồi


Nếu mà muốn quen ta


Phải để lại mĩ nam…”


4 câu thơ này nghe đã k thể chấp nhận được rồi mà nó lại còn vẽ mấy cái mặt mắt trái tim miệng chảy dãi dòng dòng còn k thể chấp nhận được luôn. Và hơn nữa chủ nhân hay chính xác người bị hại trong trò nghịch ngợm của nó lại là 1 cô bạn đeo 1 cái kính dày cộp, tết tóc 2 bên, mặc áo sơ mi cổ tròn chấm bi 7 sắc cầu vồng, mặc quần vải đi giầy búp bê màu hồng trông k thể xì tin hơn được nữa….. Cả cái lớp đấy sẽ k ầm lên, xôn xao nhìn nhỏ mà cười nếu k phải đúng lúc đấy nhỏ đó lại bị gọi lên trả lời bài để cho toàn bộ hơn mấy trăm sinh viên được đọc 4 câu thơ bất hủ mà nó nghĩ ra……


Vậy nên, cô bạn đó bình thường có đánh chết chẳng thằng nào thèm nhìn hay mấy cô bạn thèm ngó mà h đây đã trở thành trung tâm của tất cả các ánh mắt nhưng k phải ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ mà họ nhìn nhỏ rồi quay mặt đi bịt mồm cười; thằng nào mà vô duyên thì vừa chỉ vừa cười hô hố như thằng điên……


Chính vì vậy mà nó đã lôi kéo được sự chú ý của cái con người chỉ biết học kia 1 cách k thể thành công hơn. Anh liếc nhìn nó đang bịt mồm cố gắng nhịn để k người ta thành tiếng kia rồi theo ánh mắt nó thì cũng biết được nạn nhân là ai cùng dòng thơ chế to đùng mà tới người ngồi cuối lớp cũng đọc được kia mà mặt tối sầm lại. Anh gằn giọng gọi nó:


_Triệu Vũ Hoàng Mỹ……


_Haha, dạ….. _ Nó trả lời theo quán tính chứ có biết là anh gọi đâu, vẫn còn đang bận cười lắm.


Anh nhìn cái kiểu vừa bịt mồm vừa cười, cười tới mức anh gọi cũng k biết của nó mà anh cũng k biết là anh nên tức giận hay buồn cười nữa. Nó là người đầu tiên dám phá cái lớp vốn có truyền thống bình yên cả chục năm nay như thế này thì đúng là nhiều khi anh cũng phải nể nó, cái gì cũng có thể nghĩ ra quậy được chẳng thèm quan tâm tới hậu quả rồi sẽ ra sao luôn……


RENG …..RENG…………RENG……..


Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, anh còn chưa kịp mở mồm ra mắng nó hay còn chẳng kịp làm gì thì đã thấy nó kéo anh chạy cái “vèo” ra khỏi lớp học rồi. Mãi đến lúc nó cảm thấy an toàn mới chịu buông anh ra mà thở dốc….


_Em làm cái gì vậy ?_ Anh gắt, k dưng đang yên đang lành lại bị nó kéo chạy như kiểu cháy nhà giữa sân trường thì ai mà k tức.


_Ha… ha…. K chạy….. chết với nhỏ….._Nó vừa nói vừa chống tay thở.


Mặc dù nó nói chẳng có đầu có cuối và càng chẳng có nội dung gì nhưng ở với nó lâu thì anh cũng thành 1 dịch giả tài năng rồi. Chắc là nó sợ bị nhỏ nó lôi ra làm bia cho trò nghịch ngợm của mình trả thù ý mà. Nhỏ đó tuy có vẻ quê mùa thế thôi nhưng nhỏ vốn nổi tiếng là ghê gớm, chua ngoa vượt xa cả dân chợ búa cơ mà….. Mấy thằng bạn anh mà cứ nghe nhắc đến tên nhỏ là thấy hãi lắm rồi chứ nói gì đến trêu nhỏ, thế mà người con gái bên cạnh anh này dám chọc ghẹo người ta thì đúng là…..


Nhìn nó anh khẽ thở dài rồi nắm tay nó dắt đi chứ đợi nó thở xong chắc có đến đêm, ai bảo k chịu tập thể thao mà ban nãy thì chạy rõ là hăng…..


Trước của quán bar, buổi tối:


Nó đứng đợi anh, trời h đã vào đông rồi nên trở về đêm rất lạnh thế mà anh có nói hay đe dọa đủ cách cũng chẳng ăn nhằm gì với cái tính cứng đầu của nó. Nó thì dù trời mưa hay nắng cũng nhất định phải đợi anh làm xong mới chịu về ……


_Anh đã bảo em về rồi mà k nghe, em thật ngang ngược_ Anh đến bên nó khi nó đang xoa xoa 2 bàn tay vào cho ấm.


Sao nhìn nó co rúm người lại mà anh lại cảm thấy xót thế nhỉ…. Như vậy lại muốn mắng nó bởi cái tính ngang bướng của mình nhưng lại k nỡ khi thấy cái mặt xị như bánh bao của nó……


Nó ngẩng đầu lên nhìn anh chun mũi, miệng bĩu ra đầy hờn dỗi ấm ức nói:


_Người ta muốn đợi anh mà. K đợi anh nhỡ anh đi về với ẻm nào thì em biết làm sao? Mấy nhỏ chân dài, sexy ở đây thiếu gì…. hứ ……


Anh nhìn cái giọng điệu vừa muốn dỗi anh vừa tủi thân của nó mà chỉ còn biết lắc đầu bó tay bỏ đi chứ đứng lúc nữa là nó nói tới sáng k cho anh về luôn mất…..


_A…. đợi em với…. _ Nó thấy anh đi cũng vội vã chạy theo….


“RẦM….”


Vừa bước chưa được 2 bước chân nó đã té ngã cái “rầm” k thương tiếc. Anh quay lại nhìn nó đang nằm ngã ngon lành trên đất rồi bước tới chỗ nó nhưng thay vì đỡ nó đứng dậy anh lại ngó ngó gì đó rồi mới ngồi xuống bất lực hỏi nó:


_Này, ở đây k có sỏi đá lại càng chẳng có ai ngáng chân em sao em ngã được tài vậy?


Nó ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt nhìn anh rồi đôi mắt to tròn đấy mắt đầu ngân ngấn lệ và còn chưa kịp để anh dỗ nó đã tức tưởi khóc ăn vạ rồi…..


_Oa…..oa……đau quá……


_ẤY!!..... Sao lại khóc nhanh thế. Ngoan, đừng khóc. Đau chỗ nào chỉ anh xem nào…._ Anh bối rối dỗ nó.


Anh cái gì cũng có thể lạnh lùng, nước mắt con gái anh cũng chứng kiến nhiều lắm rồi, khi mấy em ấy bị anh lạnh lùng từ chối tình cảm yêu đương nên khóc ý hay có em còn ôm anh ăn vạ mà anh thì tên em ý còn k nhớ được nữa cơ, nhưng với anh chẳng có chút cảm xúc gì. Nhưng riêng với nó k hiểu sao cứ thấy nó khóc là anh cảm thấy cực kì bất lực k biết làm như thế nào cả……


_Hixxx….._Nó mếu máo khóc, dơ 2 tay xước tùm lum của mình ra cho anh xem.


“PHÙ ….PHÙ……”


_Đỡ chưa?_ Anh nhẹ nhàng phủi tay cho nó rồi thổi nhẹ.


Nó thì nước mắt vẫn tuôn rơi còn cái đầu vẫn lắc nguây nguậy như thường. Đang định mở mồm ra ăn vạ thêm thì k thể thốt lên được lời nào nữa khi môi anh chạm vào môi nó nhẹ nhưng nồng nàn, ấm áp lạ kì……


_Um…. um……….


Là nụ hôn đầu của cả 2 nên chỉ là 1 cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng với nó thế là quá hạnh phúc rồi; đây là điều mà nó k bao h ngờ tới được. Tim nó dường như ngừng đập khi môi anh chạm vào môi nó……


_Đỡ chưa?_ Giọng anh hơi khàn hỏi nó. Nếu lúc đấy nó k thả hồn mình lên mây mà để ý kĩ gương mặt anh thì nó sẽ thấy gương mặt anh đỏ k kém gì nó đâu…..


Mặt nó đỏ bừng, ánh mắt long lanh k giấu nổi niềm hạnh phúc, vui sướng theo quán tính mà gật đầu lia lịa chứ còn hồn nó bây h chẳng biết đã bay lên tầng mây thứ mấy rồi……


Vậy nên rõ ràng là nó chỉ đau tay thôi thế mà k hiểu sao lại được anh cõng trên lưng vững chắc đưa về đến tận nhà. Vào vào nhà, nằm trên giường ngủ tới sáng dậy mà nó còn chẳng biết mình tại sao lại về được nhà mà ngủ trên giường như thế này nữa….. =.=”




Sáng hôm sau:

Nó mang bộ mặt còn tươi hơn hoa, rạng rỡ hơn mặt trời đến trường, nhưng khổ nỗi là hôm nay nó lại có tiết cả ngày nên chỉ có thể gặp anh lúc ở club mà thôi. Cả ngày ngồi đần mặt ở lớp học mà mơ mộng nên lúc tan vừa nhác thấy bóng anh là nó đã phóng cái “vèo” đuổi theo túm chặt lấy cánh tay khỏe khoắn của anh đầy nhớ nhung. Còn anh, với cái kiểu xuất hiện như ma của nó rồi túm lấy tay anh thì chẳng cần nhìn là anh cũng biết là nó rồi; có mỗi mình nó là miễn nhiễm với cái bá khí toát ra từ anh thôi……

_Em k thể đi bình thường được sao? _ Anh nhíu mày nhìn nó.

_Hihi, đi bình thường thì bao h mới đuổi kịp được anh chứ? Chân anh dài vậy cơ mà_ Nó bĩu môi.

_Ngã tiếp như hôm qua thì đừng có ăn vạ đấy_ Anh nhìn cái mặt bánh bao của nó mà bật cười, bất giác dơ tay lên bẹo má nó…..

Và như cả 2 đồng thời nhớ ra chuyện tối qua nên cùng đỏ bừng mặt quay đi. Anh nắm tay nó kéo vào sân bóng trong khi nó lại thả hồn mình về với chúa trời……

Đội bóng rổ nhà ta hôm nay khá là bất bình với nó khi nó - quản lý đội bóng mà các anh đều cực kì yêu quý coi như em gái này hôm nay thản nhiên ngồi bám cứng lấy cái con người mà ai cũng biết là ai đấy mà thao thao bất tuyệt chẳng thèm mang nước lại cho các anh như mọi lần,… Nhưng thế còn chưa là gì bằng sự ngạc nhiên đến sững sờ khi thấy cái tên đội trưởng là anh k cáu gắt mắng nó, đuổi nó đi mà thản nhiên ngồi cạnh nó vừa nghe vừa nghỉ ngơi uống nước rất thư thái, thi thoảng lại còn cười cười mới chết chứ….. Đúng là đại loạn mất rồi khi mà cái thằng kể chuyện cười mà cả phòng ngồi cười lăn cười bò thì anh vẫn thản nhiên ngồi đọc sách k tý ảnh hưởng nào kia…… đúng là Trái đất sắp đến ngày tận thế ! (=”=)

* * *

Tối hôm đấy anh được nghỉ làm nên nó được đi chơi với anh nguyên cả ngày, nó vui lắm miệng càng k ngớt nói cười:

_Hihi, tại sao hôm nay anh lại được nghỉ thế?

_Thế em có đi k hay để tôi về đây? Nghỉ thì nghỉ chứ sao _ Anh lườm nó. Thực ra vì anh ngại đấy nên mới làm mặt giận à.

_Ấy, có chứ đi mà….. đi mà…… _Nó cuống cuồng níu tay anh.

_Được rồi h em muốn đi đâu nào? Có muốn đi mua đồ k như quần áo hay trang sức chẳng hạn!_Anh hỏi nó.

Nó hơi ngạc nhiên khi anh hỏi vậy nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười khẽ lắc đầu rồi kéo anh đi chơi nhưng k phải là nhưng khu thương mại mua sắm đó mà là đi ăn toàn những đồ ăn vặt thôi rồi tới tối thì nó lôi tuột anh vào khu chợ đêm…..

Nó kéo anh đi khắp nơi, từ gian hàng này đến gian hàng khác mà chẳng hề biết mỏi chân là cái gì cả, nụ cười cứ thế rạng ngời trên môi nó……..

_Anh ơi! Mua cho em cái này đi _ Nó cười tít mắt dơ 1 đôi khuyên tai hình chữ thập đính đá được làm cũng khá là tinh xảo nhưng lại là chất liệu mĩ kí bình thường cho anh xem.

Chiếc khuyên tai lung linh dưới ánh đèn. Anh k hiểu tại sao nó thích và anh cũng có thể mua cho nó 1 đôi khuyên tai xịn đắt tiền hơn thế nhiều lần; anh định nói vậy nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt thích thú kia của nó anh lại thôi mà gật đầu trả tiền mua cho nó….. Nó vui lắm đeo luôn vào, chiếc khuyên tai được nó đeo lên trông đẹp lung linh đến lạ kì…..

Tối đấy nó đã cười suốt và anh cũng đã cười k hề ít tý nào…. Quả thực ở bên nó anh dường như k còn là chính con người mình trước đây nữa rồi…..

Sáng hôm sau:

Anh tìm nó, k hiểu nó có chuyện gì mà k thấy sang lớp anh nữa; trước tới h cứ anh mới bước chân vào cổng là đã thấy nó bám theo đèo đẽo rồi mà……

_DỪNG LẠI ĐI…._ Tiếng la của 1 cô gái khiến anh phải chú ý……

CHAP 3:


Bình thường thì những việc như vậy sẽ chẳng bao h anh để ý hay bận tâm tới cả nhưng k hiểu sao lúc này lại có gì đó thúc đẩy anh bước tới …… Anh có cảm giác rằng người anh tìm đang ở đấy…..

_Chẳng phải tao đã nói rằng tao k tham gia nữa sao? Chúng mày muốn gì đây? _ Trước mặt anh là nó với 1 con người hoàn toàn khác; lạnh lùng hơn và có gì đó khiến anh k nhận ra nó_ 1 đứa con gái vẫn ngây thơ, tinh nghịch khi ở bên anh ….
_ Hừ. Mày nghĩ mày dấu mãi được thằng đấy sao? Còn vì hắn mà bỏ làm dân quậy và h thì vì 1 đứa con gái kia mà đánh tao. Mày thật chẳng ra cái quái gì cả….. _ Đứa con gái bị nó túm cổ áo giận giữ hét
_ Tao chán ngấy những thứ của dân quậy đó rồi. Tao bỏ quậy k phải vì anh ấy cũng k phải vì Linh, chẳng ai có thể áp đặt được tao phải làm cái gì cả. Mày hiểu chưa? Và nếu mày còn giám động vào Linh thì đừng có trách tao _Nó buông tay đẩy nhỏ kia xuống đất và hét vào mặt nhỏ
_ Mày theo tên đó vì cái gì? Vì tiền đúng k? Vì vậy nên mày mới bỏ bọn tao theo thằng đấy _ ĐỨa con gái đó nhìn nó cười nhạt

Mặt nó tối sầm lại, k gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Khuôn mặt baby dễ thương của nó lúc nào cũng toe toét mà h đây anh chỉ nhìn thấy 1 sự lạnh lùng , vô cảm thôi…… Miệng nó khẽ nhếch lên tạo 1 nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng, giọng nói nó k âm sắc, đều đều vang lên:
_Ừ, tao yêu anh ấy vì tiên đấy, được chưa? Mày vừa lòng rồi chứ? H thì để tao và Linh yên, ok

Cô bạn Linh đứng cạnh nó muốn nói gì đó nhưng bị nó ngăn cản chỉ có thể biểu cảm lo lắng cho nó mà nối. Nắm tay nhỏ nó bước đi k 1 lần quay đầu lại . Nhưng bước chân của nó k thể bước tiếp được nữa…. bởi vì trước mặt nó bây h là anh…….

_Anh………. _ Nó ấp úng nhìn anh, sắc mặt tái nhợt hẳn ra
Anh chỉ nhìn nó mãi chẳng nói câu nào nhưng từ ánh mắt anh nó có thể nhìn thấy được sự tức giận, đau lòng trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Mãi 1 lúc sau cái chất giọng lạnh lùng mà lâu lắm anh mới dùng với nó mới khẽ cất lên phá tan k gian yên ắng đầy căng thẳng này:
_Nhưng gì em nói là thật chứ

Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh cũng k rõ, chẳng phải chính anh đã nghe rõ ràng lời nó nói rồi đấy sao…… nhưng trong tâm anh muốn nghe 1 lời phủ định từ nó, anh k muốn tin vào những gì mình đã nghe thấy. Vậy nhưng trái với những gì anh mong muốn, nó lại ngoẻn miệng cười mà nói:
_Hì, em k có lời gì để trối cái cả……

Bước chân nó vô tình bước qua anh…… Nó đi khuất rồi mà anh vẫn đứng trôn chân tại đấy mà sững sờ…… Tại sao tim anh lại đau đến như vậy, lồng những dường như k thể thở được nữa…. đây là cái giảm giác tồi tệ gì vậy?

Đúng lúc đó, cô bạn bị nó đánh kia sau 1 lúc cũng đứng dậy được. Đi qua anh cô ta nhếch mép cười khinh miệt 1 câu:
_Triệu Vũ Hoàng My và mi k cùng 1 thế giới đâu, hãy biến về thế giới giàu sang của mấy người đi và đừng có hi vọng hão huyền nữa. Nhỏ chính là đại tỷ của tụi này đấy……

* * *
1 TUẦN SAU TẠI CLUB BÓNG RỔ:

_A……….Buồn chết mất, sao club ảm đạm như thế này chứ à _ 1 tên rên rẩm
_Haizzz…..Hoàng My làm sao mà 1 tuần liền k đi học cũng k tới club luôn thế nhỉ? _ 1 tên nữa thở dài đánh thượt

Club thiếu vắng bóng nó là như mất đi những tiếng cười ròn tan, mất đi những tiếng quát tháo của hắn dành cho nó,…. Và mất đi sự sống nó mạng lại cho nơi này khiến cho h nơi đây thực sự buồn tẻ. Đã vậy dù có hỏi như thế nào anh cũng k chịu mở miệng ra nói vì sao nó nghỉ chỉ bảo là nó từ bây h sẽ k bao h tới đây nữa thôi. Mấy ngày nay mặt mũi anh trông lúc nào cũng u ám cả……
_Này, có gì nói tao nghe đi. Rốt cục mày với My đã có truyện gì vậy? _ 1 tên bạn thân của anh bước tới vỗ vai hỏi

Anh quay lại nhìn tên bạn thân, khuôn mặt thì dài thườn thượt rồi lại quay đi 1 cách chán nản anh hướng tầm mắt mình về phía bầu trời xa xăm khẽ nói:
_Có lẽ tao yêu cô bé ngốc nghếch đó mất rồi
_Hờ, h mày mới nhận ra sao? Cái này tao biết rõ quá rồi mà_ Tên bạn cười cười

Anh xoay đều quả bóng rổ trên tay, thở dài đánh thượt 1 cái quay sang tên bạn nói:
_Nếu tao bảo với mày Hoàng My yêu tao chỉ vì tiền mày tin chứ? Nếu tao nói tao bị lừa mày tin k?

Nghe anh nói vậy thì tên bạn cũng ngạc nhiên lắm và cũng có thể đoán ra được phần nào những lý do khi nó k tới đây và cả tuần này hắn k khác gì 1 thằng nhà đang có tang cả. Nhưng có 1 điều….. cái lý do này thì quả là k hợp lý cho lắm…… Tên bạn định hỏi anh mấy điều để anh nhận ra nhưng anh còn chưa kịp xen vào truyện này thì đã có 1 giọng nói khác xen vào trước:
_K phải vậy đâu
_Cô là ai? _ Anh và tên bạn đều giật mình nhưng rồi cái giọng lạnh hơn băng đấy của anh lại cất lên với giọng nói k mấy thiện chí lắm
_Hơ, làm sao em vào được đây vậy ?_Tên kia hỏi vì dù k có nó thì cửa phòng tập cũng k bao h mở để đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên trong đội và đặc biệt là anh
_ Tôi là Trần Thị Diệu Linh, bạn của Hoàng My…. Um…Còn vào đây thì tôi giống My …. Hì hì, chèo cái cây kia vào đây_ Linh cười, ngại ngùng nói với tên bạn của anh,tay chỉ về phía cái cây mà nó vẫn hay chèo vào club này. Nhưng rồi Linh lại quay qua anh nói với giọng nói chắc nịch đầy kiên quyết:
_Chúng ta nói chuyện được k?
………………………..

TẠI QUÁN CAFE:

_Có truyện gì vậy ?_ Anh lạnh lùng hỏi khi cả 2 đã ở trong quán

Trước mặt anh là cô bạn của nó. Cũng là 1 cô gái k phải là quá xinh đẹp sắc sảo như những hot girl khác hay tinh nghịch, hiếu động như nó mà từ người cô gái này toát ra 1 sự dịu dàng đầy nữ tính với cách ăn mặc giản dị đầy tinh tế cùng lời nói nhỏ nhẹ. Tuy vậy ở cô gái này cho anh nhìn thấy 1 chút hình ảnh của nó, gương mặt cô gái này có gì đó giống nó nhưng lại k bởi cô gái này k sở hữu 1 đôi mắt to tròn, long lanh đầy tinh anh như nó…… đôi mắt mà anh rất thích ở nó……
_ Tôi muốn nói về truyện của Hoàng My _ Linh k ngại ngần mà nhìn thẳng vào mắt anh; cũng k vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề
_ Có truyện gì đáng nói sao? Nhưng thôi được rồi cứ nói đi _ Anh khẽ nhíu mày nhưng rồi lại khẽ thở dài. Chẳng phải truyện này từ lúc Linh tới gặp anh thì anh cũng đoán ra rồi sao?
_Um… Truyện này bắt đầu là từ lúc My gặp anh. Chắc anh h cũng biết rồi là trước My có tham gia 1 nhóm quậy nhỉ? Ngày nó gặp anh cũng chính là ngày nó bỏ quậy nhưng lí do k phải gặp anh mà My quyết tâm bỏ mà là do như My nói nó chán rồi và gặp anh chỉ là càng cho nó thêm quyết tâm mà thôi. My vốn k muốn quậy phá đâu nhưng vì nếu như My k tự bảo vệ mình thì nó cũng chẳng thể sống được ở cái thế giới đầy cạn bẫy này. Những lời My nói ngày hôm đấy anh cũng đừng tin và đừng tin vào My mà anh gặp hôm đấy; tôi nghĩ anh phải là người hiểu My hơn ai hết chứ?....._ Linh chậm dãi nói lại truyện của nó cho anh nghe
_Vì sao? CHẳng phải chính cô ấy đã thừa nhận rồi sao? _ Anh nhíu mày nhìn Linh khó hiểu
_My nói, anh đã chứng kiến tất cả rồi thì cho dù có giải thích như thế nào cũng chỉ là dối trá mà thôi. Nó k muốn níu kéo anh khi anh k còn lòng tin vào nó, do nó nên mới sảy ra như vậy đây là do nó tự làm thì nó sẽ tự chịu_ Linh nhìn anh khẽ thở dài bất lực nói
_My bảo cô tới gặp tôi sao? _ Anh hỏi
_Đương nhiên là k rồi, nếu nó bảo tôi sẽ k ngại ngần gặp anh luôn hôm sau sảy ra truyện. Từ hôm đó đến nay 1 Triệu Vũ Hoàng My mà tôi biết chưa bao h khóc vậy mà h nó khóc tới mức ốm luôn rồi nên…..Haizzz, tôi chỉ muốn làm rõ mọi truyện thôi còn tin hay k là do quyết định của anh. Tôi chỉ muốn anh tự hỏi mình rằng My nó đã lấy được anh thứ gì ngoài tình cảm chứ và anh cho nó được cái gì ?_ Linh thở dài đầy buồn phiền rồi cầm túi đứng dậy
_Cô k đơn giản chỉ là bạn của My đúng k? _ Anh hỏi, ánh mắt anh nhìn Linh như xuyên thấu vào trong tâm can cô

Linh k dấu được sự ngạc nhiên của mình, cô k ngờ rằng với chỉ 1 lần gặp mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn ra được quan hệ giữu cô và My k hề đơn giản chỉ là 2 người bạn thân bình thường. Con người của anh quả thực là k ai có thể được, quá tinh tường…… K thể dấu được và Linh nghĩ cũng k cần thiết phải dấu nên khẽ cười, Linh nói:
_Phải, tôi là chị em song sinh với My. 2 đứa chúng tôi cũng chỉ mới nhận ra nhau thôi và tôi cũng chính là lý do chủ yếu để My quyết định bỏ quậy và sống tốt hơn bởi nó muốn chăm lo cho tôi. Anh may mắn lắm vì ngay từ đầu đã gặp con người nó như vậy; k phải ai cũng được thấy nó_ 1 Triệu Vũ Hoàng My tinh nghich, ngây thơ như vậy đâu

Nói rồi Linh bước đi còn anh thì vẫn ngồi đấy; khuôn mắt anh trầm ngâm hỗn loạn 1 đống mớ những suy nghĩ lằng nhằng, mông lung mà anh k sao suy xét hết được. Còn Linh, cô k biết làm như vậy có đúng k có tốt nhất cho nó k nhưng cô hiểu được đứa em song sinh của minh yêu người con trai kia như thế nào bởi vì nó sẽ k khóc tới ngất đi vì ân hận khi thốt ra lời nói đó….. và cũng vì linh cảm của chị em song sinh trong cô…..

* * *
Những ngày sau đấy k thấy động tĩnh gì của anh còn nó thì vẫn nhốt chặt mình trong nhà, chui trong cái kén bông tự sưởi ấm cho mình khi k có anh ở bên để làm nó ấm áp nữa….. Hơn 1 tuần rồi, nó nhớ anh lắm nhưng k giám đến trường bởi vì nó sợ cái ánh mắt anh lạnh lùng đầy khinh bỉ của anh nhìn nó….. nó k chịu được…..

_Triệu Vũ Hoàng My, em tới bao h mới chịu dậy đi học đây hả?
_K đi, chị kệ em _ Nó ngang bướng giữ chặt cái chăn, cuộn mình sâu vào trong cái kén hơn nữa
Nhìn cô em mình nhiều khi Linh cũng phải cảm thấy nể phục anh….. Linh k hieur làm thế nào mà anh lại chịu được cái tính ngang bướng, cứng đầu của nó nữa……

_My, em có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng anh ta đang hẹn hò với hoa khôi khoa kinh tế k? _ Linh nhìn cái kén bống mà cô em mình đang chui trong đấy chán nản nói
_K có truyện đó đâu mà _ Nó ló đầu từ trong cái kén chăn của mình ra bất bình nói
_Sao lại k chứ? Anh ta đã bao h nói yêu em chưa, hử? Chính mắt chị đã thấy hôm nay anh ta đi cùng cô ta ngoài đường kìa, em đường có viển vông nữa. CHẳng phải chính em ngốc nghếch đi thừa nhận yêu anh ta vì tiền sao? _ Linh nhìn thằng vào mặt em mình
_K có, anh ý vẫn yêu em mà_ Nó lắc đầu nguầy nguậy
_Ai bảo thế?
_Chúng em đã hẹn hò rồi mà_ Nó bĩu môi hờn dỗi
_Bạn bè cùng đi chơi với nhau thì có gì lạ đâu….
_CŨng đã hôn rồi, hôn môi hẳn hoi _ Nó nghĩ lại nụ hôn của anh dành cho nó lại đỏ mặt
_Nụ hôn có ý nghĩ gì đâu, chẳng phải ở nước ngoài người ta vẫn hôn nhau đó sao?
_K PHẢI MÀ……_ Nó vùng dậy nhìn Linh bằng đôi mắt đầy tức giận

Rôi còn chưa kịp để Linh nói hì nó đã phóng thẳng ra khỏi phòng và chạy ra khỏi nhà mất rồi. Hình như Linh đã chọc nó tức thật rồi thì phải…. Cũng đúng thôi làm sao mà nó lại chấp nhận được truyện anh quen 1 người con gái khác nhanh như vậy chứ. Nó biết là nó là người gây nên truyện này nhưng dù thế nào 1 đứa như nó cũng k thể tin được mình bị anh đá bay đi nhanh tới mức vậy…… nó k tin…..

Nó chạy trên đường, người thì mặc độc có 1 chiếc áo len xám mỏng cổ lại khá rộng cùng quần jean và đôi dép bông trắng đi trong nhà….. Nó cứ thế chạy mãi chạy mãi và rồi nó cũng k hiểu tại sao nó lại chạy tới nơi này_ Công viên mà nó và anh đã cùng nắm tay nhau đi k biết bao nhiêu lần với đủ cả những kỉ niệm vui buồn khác nhau. Nó cứ như 1 con ngốc chạy tới đây vậy. Chọn chiếc ghế đá mà nó với anh vẫn hay ngồi nó lại muốn khóc bởi nơi đây tràn ngập những kỉ niệm về anh và nó…….
_K phải em vừa bị ốm sao? Lại muốn ốm lại hả Triệu Vũ Hoàng My….. _ 1 giọng nam trầm vang lên bên tai nó

Nó ngước lên nhìn….. là anh, vẫn gương mặt ánh mắt nghiêm nghi đấy, với cái dáng dong dỏng cao, thân hình to lớn đấy trước mặt nó. Nhìn thấy anh k hiểu tại sao nước mắt nó cố kìm nén từ nãy h lại cứ chảy ra . Nó òa khóc, những gì nó cố kìm nén, những gì nó cố mà chịu đựng h dường như trước mặt anh nó đều bộc lộ hết cả……
_Oa.a……….a………..hixxxx……x….._Nó vừa khóc vừa lấy tay cố quyệt đi nhưng giọt nước mắt nhưng dường như nó càng quyệt thì nc mắt lại càng rơi nhiều hơn
_A! Thiệt là…. Anh đã làm gì em đâu mà em lại khóc chứ, mau nín đi k ngta tưởng anh ăn hiếp em bây h _Anh nhìn nó thở dài. ĐỊnh ôm nó dỗ thì nó gạt phăng tay anh na mếu máo nói:
_ Anh k cần tốt với em làm gì cả đâu, mắc công bạn gái anh lại ghen
_Bạn gái? _ Anh nhíu mày nhìn nó
_Chứ sao nữa,em biết tất cả rồi nên anh k cần thương hại em đâu. Ừ thì em k xinh đẹp, giỏi dang, danh giá bằng người ta đâu mà anh yêu em được chứ. Cứ mặc kệ em,đi đi_ Nó nói trong nước mắt; tại sao ở trước anh_ người mà nó k muốn bị bắt gặp trong lúc nó yếu mền nhất, nó k thể kìm lại đc

Anh nhìn nó khẽ thở dài rồi mặc cho nó có phản đối hay k anh ôm nó vào lòng khẽ nói:
_Em là nhỏ ngốc nghếch nhất mà tôi đã từng gặp

Trong vòng tay anh, nó cảm nhận được cái âm áp kì lạ từ vòng tay này…… Anh như có khả năng sua tan đi cái lạnh giá của mùa đông sung quanh nó vậy. Nó ôm chặt lấy anh, hít hà mùi hương bạc hà thành mát đầy quyến rũ của anh mà đã lâu lắm rồi nó k còn được ngửi thấy nữa; tận hưởng hơi ấm của anh mà lâu lắm rồi nó k càm nhận được…..

Rồi anh đẫn nó đi tới 1 cửa hàng trang sức gần đấy và vào trong nói chuyện với cô gái nào đấy….. nó nhận ra cô gái xinh đẹp đấy k ai khác chính là cô hoa khôi khoa kinh tế đi cùng với anh đúng như lời mà Linh đã nói. H nó lại muốn khóc rồi…. chẳng nhẽ là đúng anh đang hẹn hò với cô gái xinh đẹp đó sao? Vậy sao anh còn quan tâm tới nó làm gì…… là thương hại sao? Thương hại nó kể cả khi nó đã nói nó yêu anh chỉ vì tiền sao?????????/

_Sao em lại khóc rồi?_ Anh bước tới, lau nước mắt cho nó
_Em….._Nó ấp úng k biết phải nói như thế nào vì thực anh đã bao h nói yêu nó hay nói là bạn gái anh đâu….

Nó thấy cô gái đó bước ra mỉm cười vẫy tay chào anh đầy tình tứ . K hiểu sao nó thấy mặt mình nóng bừng, đầy tức giận….nhưng nó biết nó đâu có tư cách gì mà giận anh đâu….. Nó cứ thế nghĩ vẩn mơ mãi mà k để ý anh đã kéo nó vào bên trong từ lúc nào k hay….
_Này….._anh lay mạnh nó
_A…..dạ…..dạ……….Ơ! Đây là đâu đây? _ Nó giật mình rồi lại ngơ ngác nhìn sung quanh lấp lánh ánh đèn điện kia
_Thật là sao em cứ ngơ ngơ ra vậy. Anh định nhờ cô bạn lúc nãy mua nhưng mà lại gặp em ở đây nên chọn luôn thứ gì em thích đi _ Anh kéo nó đến 1 tủ kính gần đầy bầy đủ các loại trang sức đẹp đẽ, lung linh và đương nhiên là cực mắc tiền
_Hả? Sao lại mua? Em có cái này được rồi k cần mấy cái kia nữa đâu _ Nó k hiểu anh muốn gì cả nhưng với nó những thứ này là quá xa sỉ. Nó chỉ cần đôi khuyên anh mua cho nó kia là được lắm rồi.

Anh khẽ nhíu mày nhìn nó nhưng rồi 1 lúc sao lại lôi sềnh sệch nó đi rới 1 gian hàng khác. Anh chỉ tay vào tủ kính nói:
_Mau chọn đi, em chỉ được chọn 1 lần thôi đấy và phải dùng cả đời nên nhớ chọn cho kĩ đó
_Dạ…. _Nó ngẩn người nhìn anh

Anh k nói gì chỉ cười rồi đẩy nó về phía gian hàng, ra hiệu cho nhân viên mang những thứ anh chọn đã chọn ra rồi quay lại nói với nó:
_Mau chọn đi, anh k biết em đeo cỡ nào nên mới nhờ cô bạn lúc này đi cùng nhưng em tới rồi thi chọn luôn đi. Thích kiểu nào chọn rồi lấy cỡ vừa là được
_Cái này……_Nó hết nhìn anh rồi lại nhìn những thứ họ mang ra mà k thốt được nên lời
_Haizzz….em là ngốc thật hay là giả vậy hả? Đó là nhẫn cười đấy, mau chọn đi k anh đổi ý bây h _Anh thở dài bất lực với nó luôn

Nó sững sờ nhìn anh, nước mắt nó 1 lần nữa lại tuôn rơi. Nhưng những giọt nước mắt đó k còn là những giọt nước nóng hổi của sự đau khổ nữa mà nó trong là những giọt nước mắt trong vắt của tinh yêu, là sự ngỡ ngàng đến hạnh phúc k nói nên lời của nó……

Anh thấy nó cứ đứng ấy bịt miệng mà nước mắt thì cứ lăn dài trên má mà chẳng biết làm sao nên……
_Ngốc, lấy anh nhé_Anh lấy 1 chiếc nhẫn rồi quỳ xuống trước mặt nó cầu hôn bằng chất giọng trầm khàn của mình

Anh nói vậy nó k nhưng k nín khóc mà còn khóc to hơn mới sợ chứ. Nó chạy lại ôm trầm lấy anh nghẹn ngào nói:
_Em….yêu………anh

Và vào ngày hôm đấy, tại tiệm trang sức lớn nhất đất Hà Thành, tất cả các nhân viên ở đây đã được chứng kiến 1 lời cầu hôn tuy k tráng lệ, màu mè với hoa hồng đỏ thắm và 1 bữa ăn sang trọng nhưng đó chắc chắn là 1 lời cầu hôn đầy tình cảm , lung linh và tráng lệ nhất………..

Tổng cộng :2 Comments
    Nặc danh nói...
    lúc 22:56 31 tháng 5, 2012

    sai lỗi chính tả nhiều quá

    Nặc danh nói...
    lúc 23:59 3 tháng 6, 2012

    Sai lỗi chính tả tùm lùm...
    Tình tiết diễn biến quá nhanh => không logic với thực tế!
    Ý tưởng truyện không mới (hay có thể nói là nhàm)
    Lời văn phù hợp với tuổi teen nhưng chưa được chuẩn mực!

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))