banner

CHAP 2:


Sau 1 hồi đẩy qua đẩy lại cuối cùng anh cũng phải vác nó lẽo đẽo đi tới chỗ làm. Anh làm việc ở 1 quán bar lớn nên dù cho nó có nói gì, ăn vạ như thế nào thì anh cũng cấm k cho nó bước chân vào chỗ của dân ăn chơi này mà phải đứng đợi bên ngoài. Nó cũng chẳng hiểu được là tại sao anh lại tự dưng đi làm nữa; việc học của anh đã chiếm hết thời gian rồi h lại còn làm thêm trong khi nhà anh thì giàu như vậy thì anh đâu có thiếu gì tiền đâu, nó có lần nhìn anh trả tiền mà ví anh toàn là thẻ và chưa kể trong ví đấy k có tờ tiền nào dưới 200k cả…. Nhiều lúc nó thấy anh thật khó hiểu…..


Trời gần vào đông nên về đêm rất lạnh, thế mà nó phải đứng đây đợi anh mấy tiếng đồng hồ liền bên ngoài thế này đúng là khổ quá mà, nhưng biết sao được khi anh chẳng có tý thời gian rảnh nào cho nó cả; suốt ngày học rồi h lại đi làm thêm nên nó phải tranh thủ thời gian chứ…… nó mà sao thể bỏ qua được….. Vậy nên nó vừa nghe nhạc vừa đợi anh vậy….


_Tôi đã bảo em về rồi cơ mà_ Giọng anh vang lên bên tai nó.


Nó ngước lên nhìn anh, gương mặt mếu máo, nước mũi cứ thi nhau chảy ra còn miệng thì ấp a ấp úng:


_Anh ơi……


_Sao thế ?_ Anh nhìn nó như sắp khóc đến nơi cũng hơi hoảng.


_Lạnh quá…. Lạnh chết mất ý….. sao anh ra muộn thế….._ H thì nước mắt nước mũi của nó thi nhau chảy ra.


_A, thật là….. tôi đã chẳng bảo em về đi còn k nghe sao? Nín đi đừng có khóc như con nít vậy chứ!!!_ Anh khẽ thở dài, đem nó ôm vào lòng.


Ở bên đường, dưới bóng đèn trằng có 1 người con trai vốn dĩ mang tiếng là lạnh lùng, vô cảm vậy mà h đây đang ôm 1 đứa con gái nhỏ bé mà truyền cho nó hơi ấm từ người mình…. Mới vào đông thôi nhưng có lẽ chỗ này sẽ còn chứng kiến rất nhiều những tình tiết thú vị, hiếm thấy nhưng cũng tràn đầy dư vị của tình yêu……


Hôm đấy, nó với anh tay trong tay về nhà, anh đích thân đưa nó về tận nhà mặc dù nó bảo là k cần nhưng anh k nghe khiến nó vui lắm nhưng cũng thương anh làm vất vả vậy rồi mà còn phải đưa nó về…… Tối đấy, trong 1 căn nhà nhỏ, trên 1 chiếc giường gỗ có 1 con nhỏ chìm trong hơi ấm vòng tay anh còn đọng lại mà chìm vào giấc ngủ ngon lành. Nó đã mơ 1 giấc mơ rất đẹp, 1 giấc mơ màu hồng mình mặc chiếc váy công chúa xinh xắn và trước mặt nó là hoàng tử bạch mã với bộ giáp đen đầy uy phong….. đặc biệt hoàng tử đó là anh…….


Đêm ấy, ở cái trường kinh tế nổi tiếng này hay bất cứ trường nào cũng có 1 web đặc biệt để dành cho bình chọn các hot girl, hot boy và đặc biệt nhất chính là bình chọn xem ai xứng đáng vào vị trí ứng cử bạn gái của anh chàng hot boy, đẹp trai, tài năng, nhà giàu Vương Hoàng Anh Vũ kia. Nhưng riêng ở khu kí túc khoa kinh tế của trường luôn xảy ra những vụ cá độ nảy lửa với những cái đầu làm ăn sắc bén của các chàng trai sau này sẽ là người thay nổi nền kinh tế đất nước kia; và vụ cá độ mang tầm cỡ lớn nhất chính là căn phòng số 707 của anh thì việc đó càng rộn ràng hơn. Căn phòng này rất đặc biệt bởi nó chứa chấp toàn k chỉ thiên tài mà còn là hot boy của trường và họ đều là các công tử nhà giàu của 1 gia đình tài phiệt nào đấy nên hình thức cá độ của mấy tay chơi này cũng chẳng bình thường tý nào. Thay vì quan tâm xem độ hot của mình đến đâu, hay quan tâm coi mình xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng thì họ lại mang những tài sản đối với họ là quý giá nhất, quan trọng ra cá cược xem tên bạn Vương Hoàng Anh Vũ kia sẽ chọn cô hoa khôi nào làm người yêu……


_Tao cá cả bộ sưu tập tuyển thủ bóng rổ giải NBA cho em hoa khôi khoa mình. Cây nhà lá vườn vẫn hơn mấy em khác chứ, kaka _ 1 tên đập cái “rầm” cả bộ hình cầu thủ bóng rổ mà hắn sưu tập cả năm trời tốn bao công sức tiền của trị giá cả bạc triệu của mình lên bàn.


_Tao cá cái Ducati 848 cho em siêu mẫu chân dài, người chuẩn khoa thanh nhạc, em Thùy Vân _ Tên này ung dung thẩy cái chìa khóa chiếc siêu xe motor của mình lên bàn.


_Xì, có mày thích em ý thì nói mẹ ra cho nó nuột còn bày đặt. Thằng Vũ mà thích loại con gái nóng bỏng thì tao đi đầu xuống đất luôn với mày. Tao cá là cô giáo dạy môn kinh tế lớp mình; h nào học tao cũng thấy nó nhìn cổ k chớp mắt luôn. Là hot girl vừa tài giỏi, lại xinh đẹp được trường mình giữ lại năm ngoái đấy _ Tên này ném chìa khóa chiếc siêu xe oto Koenigsegg CCX lên bàn nói chắc như đinh đóng cột (Hixx, khổ anh Vũ nhà ta chính xác là nhìn lên bảng để nghe giảng chứ k phải nhìn cổ đâu ạ =.= nhầm lẫn tai hại)


………………


Tiếng cá cược, bàn tán xôn xao cả khu kí túc của mấy con người này khiến cho những nam sinh viên của phòng bên cạnh nghe mà toát mồ hôi hột với cái kiểu cá bán nhà bán nước của họ chỉ về 1 con người lạnh lùng chưa bao h thèm liếc 1 con mắt của mình nhìn 1 đứa con gái nào dù là xinh hay xấu.


“CẠCH”


Cửa mở, anh về mà mấy tên ấy cũng chẳng thèm bận tâm lắm vì trước h mấy vụ cá cược này anh tuyệt đối k bao h thèm để tâm xen vào mặc cho họ tung hoành. Thay đồ, anh lẳng lặng ôm chồng sách cao tới đầu mình tiến rồi tiến về phía mấy tên đang bàn tán cá độ xôn xao kia thả cả chồng sách xuống cái “Rầm” với phong thái lạnh lùng mà thản nhiên nói:


_Tao cá Triệu Vũ Hoàng My, ban 2 khoa mỹ thuật.


Rồi trước sự ngỡ ngàng của mấy thằng bạn anh k nói thêm câu nào nữa bỏ đi. Tụi đấy liếc nhìn chồng sách của anh vẫn còn đấy k đứa nào bảo đứa nào tự động mang đồ cá cược của mình rút về…. Ngu gì chứ mà k rút về à. Dù chỉ so sánh giá trị thôi thì mấy đồ họ cá dù bạc triệu cũng k ăn nhằm gì với cái chồng sách trị giá bằng mấy cái siêu oto, xe máy kia à…..


Và cũng kể từ đêm đấy cái tên Triệu Vũ Hoàng My - cái đuôi của anh đã nổi tiếng nay còn nổi tiếng hơn khi câu chuyện về việc anh mang cả bộ sách của hơn vàng hơn bạc, hơn cả tính mạng mình ra cá cược…..


_Hơ, hôm nay có gì mà thấy xôn xao kinh vậy nhỉ?_ Nó lẽo đẽo theo anh nhìn mọi người xung quanh đang nhìn mình. Mọi hôm thì cũng thế nhưng hôm nay nó thấy có gì lạ lạ lắm vì k chỉ con gái mà cả con trai cũng nhìn nó nữa; k phải là ánh mắt ghen ghét đố kị như mấy nhỏ kia mà là ánh mắt ngỡ ngàng, thán phục.


_Đi mau lên quan tâm người khác làm cái gì hả? _ Anh thì đương nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao rồi nhưng lại chẳng muốn ai đấy biết đâu ….


TẠI LỚP HỌC CỦA ANH:


Nó đang ngồi lườm anh rách cả mắt khi anh cho 1 nhỏ khác nghe đâu là hot girl khoa kinh tế của anh ngồi cùng bàn với bàn của nó và anh chứ; đã thế 1 người còn nói chuyện vui vẻ với nhau quên béng luôn nó thì nó mới tức chứ…… Nó giận anh cho biết mặt mà xem…..


Nhưng mà ngồi mãi chán k có gì làm, anh còn chẳng thèm mắng nó nên nó càng chán hơn, với tay lấy quyển sách dày cộp của anh để trên bàn nó lén lén rồi cầm bút tô tô vẽ vẽ vào trang sách. Nó cứ vừa vẽ vừa thi thoảng nhìn anh xem anh có để ý k chứ k để anh thấy nó tàn phá sách anh thì đảm bảo anh giết nó luôn chứ chẳng đùa. Gì chứ anh yêu sách còn hơn yêu cả mạng sống của mình chứ huống chi cái mạng nhỏ nhoi bé bằng con kiến của nó…… Đang hí hửng vừa vẽ vừa cười khoái chí thì nó ăn nguyên 1 cái cốc đầu đau điếng người từ anh……


“CỐC….”


_Làm gì đấy? _ Giọng anh nghiêm nghị hỏi nó.


Nó giật mình ngẩng lên ôm đầu nhìn anh cười trừ, tay đẩy đẩy quyển sách qua 1 bên để anh k nhìn thấy, e dè nói:


_Hơ hơ…. có làm gì đâu ạ….


_Hừ, đưa sách đây _ Anh nhìn nó đầy nghi ngờ, với tay lấy quyển sách.


_Ấy……_ Nó toát mồ hôi hột nhìn anh.


Anh lật mở quyển sách mà k hiểu mở thế nào mà mở 1 cái lại mở trúng ngay trang nó vẽ mới tài chứ. Và trước mặt anh là trang sách với hình 1 thằng bé con trai là anh đang lai 1 con bé là nó đang nở nụ cười k thể tươi hơn được nữa trên chiếc xe đạp mini….. trông cả 1 đứa bé này có vẻ rất là hạnh phúc. Nhưng còn mặt anh lúc này thì tối sầm lại, liếc nhìn nó 1 cái mà nó lạnh hết cả ng như đang mặc áo cộc đi giữa Bắc cực vậy. Nó cứ tưởng thế nào cũng bị anh sạc đủ cho 1 trận, thế mà ai ngờ anh gập quyển sách lại rồi quay đi, chỉ lạnh lùng đe dọa nó 1 câu:


_Còn ngịch nữa tôi sẽ đá em ra ngoài đấy.


Nói xong anh lại quay lên bảng nghe giảng để lại cái mặt nó bí xị như cái bánh bao ngồi đấy mà ấm ức; nó vẽ đẹp thế mà anh chẳng khen được 1 câu lại còn đe dọa nó……


15’ sau:


Nó ngồi im được 1 lúc lại bắt đầu ngọ nguậy. Nó k phải là loại người có thể ngồi yên được 1 chỗ và cái đầu tinh quái của nó lại bắt đầu nghĩ ra mấy trò quậy phá tanh bành khi nó ngồi k quá chán như thế này….. Chẳng biết nó làm gì mà chỉ thấy nó hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy rồi lại ngẩng lên suy tư cái gì đấy cười cười rồi lại viếp tiếp….


Và cuối cùng kiệt tác trong vòng chưa đấy 15’ của nó cũng đã xong; quay xuống nở nụ cười rõ tươi, nó đi xin băng keo rồi len lén dán vào lưng áo 1 đứa con gái ngồi bàn trên. Nếu trên tờ giấy ấy mà k có gì thì cái lũ phía sau bị nó đánh động đã k bịt miệng mà cười nghiêng ngả thế….. có đứa cười còn ngã lăn xuống đất bởi trên mảnh giấy ấy là 4 câu thơ nó chế ra:


“Lớp này do ta học


Bàn này do ta ngồi


Nếu mà muốn quen ta


Phải để lại mĩ nam…”


4 câu thơ này nghe đã k thể chấp nhận được rồi mà nó lại còn vẽ mấy cái mặt mắt trái tim miệng chảy dãi dòng dòng còn k thể chấp nhận được luôn. Và hơn nữa chủ nhân hay chính xác người bị hại trong trò nghịch ngợm của nó lại là 1 cô bạn đeo 1 cái kính dày cộp, tết tóc 2 bên, mặc áo sơ mi cổ tròn chấm bi 7 sắc cầu vồng, mặc quần vải đi giầy búp bê màu hồng trông k thể xì tin hơn được nữa….. Cả cái lớp đấy sẽ k ầm lên, xôn xao nhìn nhỏ mà cười nếu k phải đúng lúc đấy nhỏ đó lại bị gọi lên trả lời bài để cho toàn bộ hơn mấy trăm sinh viên được đọc 4 câu thơ bất hủ mà nó nghĩ ra……


Vậy nên, cô bạn đó bình thường có đánh chết chẳng thằng nào thèm nhìn hay mấy cô bạn thèm ngó mà h đây đã trở thành trung tâm của tất cả các ánh mắt nhưng k phải ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ mà họ nhìn nhỏ rồi quay mặt đi bịt mồm cười; thằng nào mà vô duyên thì vừa chỉ vừa cười hô hố như thằng điên……


Chính vì vậy mà nó đã lôi kéo được sự chú ý của cái con người chỉ biết học kia 1 cách k thể thành công hơn. Anh liếc nhìn nó đang bịt mồm cố gắng nhịn để k người ta thành tiếng kia rồi theo ánh mắt nó thì cũng biết được nạn nhân là ai cùng dòng thơ chế to đùng mà tới người ngồi cuối lớp cũng đọc được kia mà mặt tối sầm lại. Anh gằn giọng gọi nó:


_Triệu Vũ Hoàng Mỹ……


_Haha, dạ….. _ Nó trả lời theo quán tính chứ có biết là anh gọi đâu, vẫn còn đang bận cười lắm.


Anh nhìn cái kiểu vừa bịt mồm vừa cười, cười tới mức anh gọi cũng k biết của nó mà anh cũng k biết là anh nên tức giận hay buồn cười nữa. Nó là người đầu tiên dám phá cái lớp vốn có truyền thống bình yên cả chục năm nay như thế này thì đúng là nhiều khi anh cũng phải nể nó, cái gì cũng có thể nghĩ ra quậy được chẳng thèm quan tâm tới hậu quả rồi sẽ ra sao luôn……


RENG …..RENG…………RENG……..


Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, anh còn chưa kịp mở mồm ra mắng nó hay còn chẳng kịp làm gì thì đã thấy nó kéo anh chạy cái “vèo” ra khỏi lớp học rồi. Mãi đến lúc nó cảm thấy an toàn mới chịu buông anh ra mà thở dốc….


_Em làm cái gì vậy ?_ Anh gắt, k dưng đang yên đang lành lại bị nó kéo chạy như kiểu cháy nhà giữa sân trường thì ai mà k tức.


_Ha… ha…. K chạy….. chết với nhỏ….._Nó vừa nói vừa chống tay thở.


Mặc dù nó nói chẳng có đầu có cuối và càng chẳng có nội dung gì nhưng ở với nó lâu thì anh cũng thành 1 dịch giả tài năng rồi. Chắc là nó sợ bị nhỏ nó lôi ra làm bia cho trò nghịch ngợm của mình trả thù ý mà. Nhỏ đó tuy có vẻ quê mùa thế thôi nhưng nhỏ vốn nổi tiếng là ghê gớm, chua ngoa vượt xa cả dân chợ búa cơ mà….. Mấy thằng bạn anh mà cứ nghe nhắc đến tên nhỏ là thấy hãi lắm rồi chứ nói gì đến trêu nhỏ, thế mà người con gái bên cạnh anh này dám chọc ghẹo người ta thì đúng là…..


Nhìn nó anh khẽ thở dài rồi nắm tay nó dắt đi chứ đợi nó thở xong chắc có đến đêm, ai bảo k chịu tập thể thao mà ban nãy thì chạy rõ là hăng…..


Trước của quán bar, buổi tối:


Nó đứng đợi anh, trời h đã vào đông rồi nên trở về đêm rất lạnh thế mà anh có nói hay đe dọa đủ cách cũng chẳng ăn nhằm gì với cái tính cứng đầu của nó. Nó thì dù trời mưa hay nắng cũng nhất định phải đợi anh làm xong mới chịu về ……


_Anh đã bảo em về rồi mà k nghe, em thật ngang ngược_ Anh đến bên nó khi nó đang xoa xoa 2 bàn tay vào cho ấm.


Sao nhìn nó co rúm người lại mà anh lại cảm thấy xót thế nhỉ…. Như vậy lại muốn mắng nó bởi cái tính ngang bướng của mình nhưng lại k nỡ khi thấy cái mặt xị như bánh bao của nó……


Nó ngẩng đầu lên nhìn anh chun mũi, miệng bĩu ra đầy hờn dỗi ấm ức nói:


_Người ta muốn đợi anh mà. K đợi anh nhỡ anh đi về với ẻm nào thì em biết làm sao? Mấy nhỏ chân dài, sexy ở đây thiếu gì…. hứ ……


Anh nhìn cái giọng điệu vừa muốn dỗi anh vừa tủi thân của nó mà chỉ còn biết lắc đầu bó tay bỏ đi chứ đứng lúc nữa là nó nói tới sáng k cho anh về luôn mất…..


_A…. đợi em với…. _ Nó thấy anh đi cũng vội vã chạy theo….


“RẦM….”


Vừa bước chưa được 2 bước chân nó đã té ngã cái “rầm” k thương tiếc. Anh quay lại nhìn nó đang nằm ngã ngon lành trên đất rồi bước tới chỗ nó nhưng thay vì đỡ nó đứng dậy anh lại ngó ngó gì đó rồi mới ngồi xuống bất lực hỏi nó:


_Này, ở đây k có sỏi đá lại càng chẳng có ai ngáng chân em sao em ngã được tài vậy?


Nó ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt nhìn anh rồi đôi mắt to tròn đấy mắt đầu ngân ngấn lệ và còn chưa kịp để anh dỗ nó đã tức tưởi khóc ăn vạ rồi…..


_Oa…..oa……đau quá……


_ẤY!!..... Sao lại khóc nhanh thế. Ngoan, đừng khóc. Đau chỗ nào chỉ anh xem nào…._ Anh bối rối dỗ nó.


Anh cái gì cũng có thể lạnh lùng, nước mắt con gái anh cũng chứng kiến nhiều lắm rồi, khi mấy em ấy bị anh lạnh lùng từ chối tình cảm yêu đương nên khóc ý hay có em còn ôm anh ăn vạ mà anh thì tên em ý còn k nhớ được nữa cơ, nhưng với anh chẳng có chút cảm xúc gì. Nhưng riêng với nó k hiểu sao cứ thấy nó khóc là anh cảm thấy cực kì bất lực k biết làm như thế nào cả……


_Hixxx….._Nó mếu máo khóc, dơ 2 tay xước tùm lum của mình ra cho anh xem.


“PHÙ ….PHÙ……”


_Đỡ chưa?_ Anh nhẹ nhàng phủi tay cho nó rồi thổi nhẹ.


Nó thì nước mắt vẫn tuôn rơi còn cái đầu vẫn lắc nguây nguậy như thường. Đang định mở mồm ra ăn vạ thêm thì k thể thốt lên được lời nào nữa khi môi anh chạm vào môi nó nhẹ nhưng nồng nàn, ấm áp lạ kì……


_Um…. um……….


Là nụ hôn đầu của cả 2 nên chỉ là 1 cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng với nó thế là quá hạnh phúc rồi; đây là điều mà nó k bao h ngờ tới được. Tim nó dường như ngừng đập khi môi anh chạm vào môi nó……


_Đỡ chưa?_ Giọng anh hơi khàn hỏi nó. Nếu lúc đấy nó k thả hồn mình lên mây mà để ý kĩ gương mặt anh thì nó sẽ thấy gương mặt anh đỏ k kém gì nó đâu…..


Mặt nó đỏ bừng, ánh mắt long lanh k giấu nổi niềm hạnh phúc, vui sướng theo quán tính mà gật đầu lia lịa chứ còn hồn nó bây h chẳng biết đã bay lên tầng mây thứ mấy rồi……


Vậy nên rõ ràng là nó chỉ đau tay thôi thế mà k hiểu sao lại được anh cõng trên lưng vững chắc đưa về đến tận nhà. Vào vào nhà, nằm trên giường ngủ tới sáng dậy mà nó còn chẳng biết mình tại sao lại về được nhà mà ngủ trên giường như thế này nữa….. =.=”




Sáng hôm sau:

Nó mang bộ mặt còn tươi hơn hoa, rạng rỡ hơn mặt trời đến trường, nhưng khổ nỗi là hôm nay nó lại có tiết cả ngày nên chỉ có thể gặp anh lúc ở club mà thôi. Cả ngày ngồi đần mặt ở lớp học mà mơ mộng nên lúc tan vừa nhác thấy bóng anh là nó đã phóng cái “vèo” đuổi theo túm chặt lấy cánh tay khỏe khoắn của anh đầy nhớ nhung. Còn anh, với cái kiểu xuất hiện như ma của nó rồi túm lấy tay anh thì chẳng cần nhìn là anh cũng biết là nó rồi; có mỗi mình nó là miễn nhiễm với cái bá khí toát ra từ anh thôi……

_Em k thể đi bình thường được sao? _ Anh nhíu mày nhìn nó.

_Hihi, đi bình thường thì bao h mới đuổi kịp được anh chứ? Chân anh dài vậy cơ mà_ Nó bĩu môi.

_Ngã tiếp như hôm qua thì đừng có ăn vạ đấy_ Anh nhìn cái mặt bánh bao của nó mà bật cười, bất giác dơ tay lên bẹo má nó…..

Và như cả 2 đồng thời nhớ ra chuyện tối qua nên cùng đỏ bừng mặt quay đi. Anh nắm tay nó kéo vào sân bóng trong khi nó lại thả hồn mình về với chúa trời……

Đội bóng rổ nhà ta hôm nay khá là bất bình với nó khi nó - quản lý đội bóng mà các anh đều cực kì yêu quý coi như em gái này hôm nay thản nhiên ngồi bám cứng lấy cái con người mà ai cũng biết là ai đấy mà thao thao bất tuyệt chẳng thèm mang nước lại cho các anh như mọi lần,… Nhưng thế còn chưa là gì bằng sự ngạc nhiên đến sững sờ khi thấy cái tên đội trưởng là anh k cáu gắt mắng nó, đuổi nó đi mà thản nhiên ngồi cạnh nó vừa nghe vừa nghỉ ngơi uống nước rất thư thái, thi thoảng lại còn cười cười mới chết chứ….. Đúng là đại loạn mất rồi khi mà cái thằng kể chuyện cười mà cả phòng ngồi cười lăn cười bò thì anh vẫn thản nhiên ngồi đọc sách k tý ảnh hưởng nào kia…… đúng là Trái đất sắp đến ngày tận thế ! (=”=)

* * *

Tối hôm đấy anh được nghỉ làm nên nó được đi chơi với anh nguyên cả ngày, nó vui lắm miệng càng k ngớt nói cười:

_Hihi, tại sao hôm nay anh lại được nghỉ thế?

_Thế em có đi k hay để tôi về đây? Nghỉ thì nghỉ chứ sao _ Anh lườm nó. Thực ra vì anh ngại đấy nên mới làm mặt giận à.

_Ấy, có chứ đi mà….. đi mà…… _Nó cuống cuồng níu tay anh.

_Được rồi h em muốn đi đâu nào? Có muốn đi mua đồ k như quần áo hay trang sức chẳng hạn!_Anh hỏi nó.

Nó hơi ngạc nhiên khi anh hỏi vậy nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười khẽ lắc đầu rồi kéo anh đi chơi nhưng k phải là nhưng khu thương mại mua sắm đó mà là đi ăn toàn những đồ ăn vặt thôi rồi tới tối thì nó lôi tuột anh vào khu chợ đêm…..

Nó kéo anh đi khắp nơi, từ gian hàng này đến gian hàng khác mà chẳng hề biết mỏi chân là cái gì cả, nụ cười cứ thế rạng ngời trên môi nó……..

_Anh ơi! Mua cho em cái này đi _ Nó cười tít mắt dơ 1 đôi khuyên tai hình chữ thập đính đá được làm cũng khá là tinh xảo nhưng lại là chất liệu mĩ kí bình thường cho anh xem.

Chiếc khuyên tai lung linh dưới ánh đèn. Anh k hiểu tại sao nó thích và anh cũng có thể mua cho nó 1 đôi khuyên tai xịn đắt tiền hơn thế nhiều lần; anh định nói vậy nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt thích thú kia của nó anh lại thôi mà gật đầu trả tiền mua cho nó….. Nó vui lắm đeo luôn vào, chiếc khuyên tai được nó đeo lên trông đẹp lung linh đến lạ kì…..

Tối đấy nó đã cười suốt và anh cũng đã cười k hề ít tý nào…. Quả thực ở bên nó anh dường như k còn là chính con người mình trước đây nữa rồi…..

Sáng hôm sau:

Anh tìm nó, k hiểu nó có chuyện gì mà k thấy sang lớp anh nữa; trước tới h cứ anh mới bước chân vào cổng là đã thấy nó bám theo đèo đẽo rồi mà……

_DỪNG LẠI ĐI…._ Tiếng la của 1 cô gái khiến anh phải chú ý……

CHAP 3:


Bình thường thì những việc như vậy sẽ chẳng bao h anh để ý hay bận tâm tới cả nhưng k hiểu sao lúc này lại có gì đó thúc đẩy anh bước tới …… Anh có cảm giác rằng người anh tìm đang ở đấy…..

_Chẳng phải tao đã nói rằng tao k tham gia nữa sao? Chúng mày muốn gì đây? _ Trước mặt anh là nó với 1 con người hoàn toàn khác; lạnh lùng hơn và có gì đó khiến anh k nhận ra nó_ 1 đứa con gái vẫn ngây thơ, tinh nghịch khi ở bên anh ….
_ Hừ. Mày nghĩ mày dấu mãi được thằng đấy sao? Còn vì hắn mà bỏ làm dân quậy và h thì vì 1 đứa con gái kia mà đánh tao. Mày thật chẳng ra cái quái gì cả….. _ Đứa con gái bị nó túm cổ áo giận giữ hét
_ Tao chán ngấy những thứ của dân quậy đó rồi. Tao bỏ quậy k phải vì anh ấy cũng k phải vì Linh, chẳng ai có thể áp đặt được tao phải làm cái gì cả. Mày hiểu chưa? Và nếu mày còn giám động vào Linh thì đừng có trách tao _Nó buông tay đẩy nhỏ kia xuống đất và hét vào mặt nhỏ
_ Mày theo tên đó vì cái gì? Vì tiền đúng k? Vì vậy nên mày mới bỏ bọn tao theo thằng đấy _ ĐỨa con gái đó nhìn nó cười nhạt

Mặt nó tối sầm lại, k gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Khuôn mặt baby dễ thương của nó lúc nào cũng toe toét mà h đây anh chỉ nhìn thấy 1 sự lạnh lùng , vô cảm thôi…… Miệng nó khẽ nhếch lên tạo 1 nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng, giọng nói nó k âm sắc, đều đều vang lên:
_Ừ, tao yêu anh ấy vì tiên đấy, được chưa? Mày vừa lòng rồi chứ? H thì để tao và Linh yên, ok

Cô bạn Linh đứng cạnh nó muốn nói gì đó nhưng bị nó ngăn cản chỉ có thể biểu cảm lo lắng cho nó mà nối. Nắm tay nhỏ nó bước đi k 1 lần quay đầu lại . Nhưng bước chân của nó k thể bước tiếp được nữa…. bởi vì trước mặt nó bây h là anh…….

_Anh………. _ Nó ấp úng nhìn anh, sắc mặt tái nhợt hẳn ra
Anh chỉ nhìn nó mãi chẳng nói câu nào nhưng từ ánh mắt anh nó có thể nhìn thấy được sự tức giận, đau lòng trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Mãi 1 lúc sau cái chất giọng lạnh lùng mà lâu lắm anh mới dùng với nó mới khẽ cất lên phá tan k gian yên ắng đầy căng thẳng này:
_Nhưng gì em nói là thật chứ

Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh cũng k rõ, chẳng phải chính anh đã nghe rõ ràng lời nó nói rồi đấy sao…… nhưng trong tâm anh muốn nghe 1 lời phủ định từ nó, anh k muốn tin vào những gì mình đã nghe thấy. Vậy nhưng trái với những gì anh mong muốn, nó lại ngoẻn miệng cười mà nói:
_Hì, em k có lời gì để trối cái cả……

Bước chân nó vô tình bước qua anh…… Nó đi khuất rồi mà anh vẫn đứng trôn chân tại đấy mà sững sờ…… Tại sao tim anh lại đau đến như vậy, lồng những dường như k thể thở được nữa…. đây là cái giảm giác tồi tệ gì vậy?

Đúng lúc đó, cô bạn bị nó đánh kia sau 1 lúc cũng đứng dậy được. Đi qua anh cô ta nhếch mép cười khinh miệt 1 câu:
_Triệu Vũ Hoàng My và mi k cùng 1 thế giới đâu, hãy biến về thế giới giàu sang của mấy người đi và đừng có hi vọng hão huyền nữa. Nhỏ chính là đại tỷ của tụi này đấy……

* * *
1 TUẦN SAU TẠI CLUB BÓNG RỔ:

_A……….Buồn chết mất, sao club ảm đạm như thế này chứ à _ 1 tên rên rẩm
_Haizzz…..Hoàng My làm sao mà 1 tuần liền k đi học cũng k tới club luôn thế nhỉ? _ 1 tên nữa thở dài đánh thượt

Club thiếu vắng bóng nó là như mất đi những tiếng cười ròn tan, mất đi những tiếng quát tháo của hắn dành cho nó,…. Và mất đi sự sống nó mạng lại cho nơi này khiến cho h nơi đây thực sự buồn tẻ. Đã vậy dù có hỏi như thế nào anh cũng k chịu mở miệng ra nói vì sao nó nghỉ chỉ bảo là nó từ bây h sẽ k bao h tới đây nữa thôi. Mấy ngày nay mặt mũi anh trông lúc nào cũng u ám cả……
_Này, có gì nói tao nghe đi. Rốt cục mày với My đã có truyện gì vậy? _ 1 tên bạn thân của anh bước tới vỗ vai hỏi

Anh quay lại nhìn tên bạn thân, khuôn mặt thì dài thườn thượt rồi lại quay đi 1 cách chán nản anh hướng tầm mắt mình về phía bầu trời xa xăm khẽ nói:
_Có lẽ tao yêu cô bé ngốc nghếch đó mất rồi
_Hờ, h mày mới nhận ra sao? Cái này tao biết rõ quá rồi mà_ Tên bạn cười cười

Anh xoay đều quả bóng rổ trên tay, thở dài đánh thượt 1 cái quay sang tên bạn nói:
_Nếu tao bảo với mày Hoàng My yêu tao chỉ vì tiền mày tin chứ? Nếu tao nói tao bị lừa mày tin k?

Nghe anh nói vậy thì tên bạn cũng ngạc nhiên lắm và cũng có thể đoán ra được phần nào những lý do khi nó k tới đây và cả tuần này hắn k khác gì 1 thằng nhà đang có tang cả. Nhưng có 1 điều….. cái lý do này thì quả là k hợp lý cho lắm…… Tên bạn định hỏi anh mấy điều để anh nhận ra nhưng anh còn chưa kịp xen vào truyện này thì đã có 1 giọng nói khác xen vào trước:
_K phải vậy đâu
_Cô là ai? _ Anh và tên bạn đều giật mình nhưng rồi cái giọng lạnh hơn băng đấy của anh lại cất lên với giọng nói k mấy thiện chí lắm
_Hơ, làm sao em vào được đây vậy ?_Tên kia hỏi vì dù k có nó thì cửa phòng tập cũng k bao h mở để đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên trong đội và đặc biệt là anh
_ Tôi là Trần Thị Diệu Linh, bạn của Hoàng My…. Um…Còn vào đây thì tôi giống My …. Hì hì, chèo cái cây kia vào đây_ Linh cười, ngại ngùng nói với tên bạn của anh,tay chỉ về phía cái cây mà nó vẫn hay chèo vào club này. Nhưng rồi Linh lại quay qua anh nói với giọng nói chắc nịch đầy kiên quyết:
_Chúng ta nói chuyện được k?
………………………..

TẠI QUÁN CAFE:

_Có truyện gì vậy ?_ Anh lạnh lùng hỏi khi cả 2 đã ở trong quán

Trước mặt anh là cô bạn của nó. Cũng là 1 cô gái k phải là quá xinh đẹp sắc sảo như những hot girl khác hay tinh nghịch, hiếu động như nó mà từ người cô gái này toát ra 1 sự dịu dàng đầy nữ tính với cách ăn mặc giản dị đầy tinh tế cùng lời nói nhỏ nhẹ. Tuy vậy ở cô gái này cho anh nhìn thấy 1 chút hình ảnh của nó, gương mặt cô gái này có gì đó giống nó nhưng lại k bởi cô gái này k sở hữu 1 đôi mắt to tròn, long lanh đầy tinh anh như nó…… đôi mắt mà anh rất thích ở nó……
_ Tôi muốn nói về truyện của Hoàng My _ Linh k ngại ngần mà nhìn thẳng vào mắt anh; cũng k vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề
_ Có truyện gì đáng nói sao? Nhưng thôi được rồi cứ nói đi _ Anh khẽ nhíu mày nhưng rồi lại khẽ thở dài. Chẳng phải truyện này từ lúc Linh tới gặp anh thì anh cũng đoán ra rồi sao?
_Um… Truyện này bắt đầu là từ lúc My gặp anh. Chắc anh h cũng biết rồi là trước My có tham gia 1 nhóm quậy nhỉ? Ngày nó gặp anh cũng chính là ngày nó bỏ quậy nhưng lí do k phải gặp anh mà My quyết tâm bỏ mà là do như My nói nó chán rồi và gặp anh chỉ là càng cho nó thêm quyết tâm mà thôi. My vốn k muốn quậy phá đâu nhưng vì nếu như My k tự bảo vệ mình thì nó cũng chẳng thể sống được ở cái thế giới đầy cạn bẫy này. Những lời My nói ngày hôm đấy anh cũng đừng tin và đừng tin vào My mà anh gặp hôm đấy; tôi nghĩ anh phải là người hiểu My hơn ai hết chứ?....._ Linh chậm dãi nói lại truyện của nó cho anh nghe
_Vì sao? CHẳng phải chính cô ấy đã thừa nhận rồi sao? _ Anh nhíu mày nhìn Linh khó hiểu
_My nói, anh đã chứng kiến tất cả rồi thì cho dù có giải thích như thế nào cũng chỉ là dối trá mà thôi. Nó k muốn níu kéo anh khi anh k còn lòng tin vào nó, do nó nên mới sảy ra như vậy đây là do nó tự làm thì nó sẽ tự chịu_ Linh nhìn anh khẽ thở dài bất lực nói
_My bảo cô tới gặp tôi sao? _ Anh hỏi
_Đương nhiên là k rồi, nếu nó bảo tôi sẽ k ngại ngần gặp anh luôn hôm sau sảy ra truyện. Từ hôm đó đến nay 1 Triệu Vũ Hoàng My mà tôi biết chưa bao h khóc vậy mà h nó khóc tới mức ốm luôn rồi nên…..Haizzz, tôi chỉ muốn làm rõ mọi truyện thôi còn tin hay k là do quyết định của anh. Tôi chỉ muốn anh tự hỏi mình rằng My nó đã lấy được anh thứ gì ngoài tình cảm chứ và anh cho nó được cái gì ?_ Linh thở dài đầy buồn phiền rồi cầm túi đứng dậy
_Cô k đơn giản chỉ là bạn của My đúng k? _ Anh hỏi, ánh mắt anh nhìn Linh như xuyên thấu vào trong tâm can cô

Linh k dấu được sự ngạc nhiên của mình, cô k ngờ rằng với chỉ 1 lần gặp mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn ra được quan hệ giữu cô và My k hề đơn giản chỉ là 2 người bạn thân bình thường. Con người của anh quả thực là k ai có thể được, quá tinh tường…… K thể dấu được và Linh nghĩ cũng k cần thiết phải dấu nên khẽ cười, Linh nói:
_Phải, tôi là chị em song sinh với My. 2 đứa chúng tôi cũng chỉ mới nhận ra nhau thôi và tôi cũng chính là lý do chủ yếu để My quyết định bỏ quậy và sống tốt hơn bởi nó muốn chăm lo cho tôi. Anh may mắn lắm vì ngay từ đầu đã gặp con người nó như vậy; k phải ai cũng được thấy nó_ 1 Triệu Vũ Hoàng My tinh nghich, ngây thơ như vậy đâu

Nói rồi Linh bước đi còn anh thì vẫn ngồi đấy; khuôn mắt anh trầm ngâm hỗn loạn 1 đống mớ những suy nghĩ lằng nhằng, mông lung mà anh k sao suy xét hết được. Còn Linh, cô k biết làm như vậy có đúng k có tốt nhất cho nó k nhưng cô hiểu được đứa em song sinh của minh yêu người con trai kia như thế nào bởi vì nó sẽ k khóc tới ngất đi vì ân hận khi thốt ra lời nói đó….. và cũng vì linh cảm của chị em song sinh trong cô…..

* * *
Những ngày sau đấy k thấy động tĩnh gì của anh còn nó thì vẫn nhốt chặt mình trong nhà, chui trong cái kén bông tự sưởi ấm cho mình khi k có anh ở bên để làm nó ấm áp nữa….. Hơn 1 tuần rồi, nó nhớ anh lắm nhưng k giám đến trường bởi vì nó sợ cái ánh mắt anh lạnh lùng đầy khinh bỉ của anh nhìn nó….. nó k chịu được…..

_Triệu Vũ Hoàng My, em tới bao h mới chịu dậy đi học đây hả?
_K đi, chị kệ em _ Nó ngang bướng giữ chặt cái chăn, cuộn mình sâu vào trong cái kén hơn nữa
Nhìn cô em mình nhiều khi Linh cũng phải cảm thấy nể phục anh….. Linh k hieur làm thế nào mà anh lại chịu được cái tính ngang bướng, cứng đầu của nó nữa……

_My, em có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng anh ta đang hẹn hò với hoa khôi khoa kinh tế k? _ Linh nhìn cái kén bống mà cô em mình đang chui trong đấy chán nản nói
_K có truyện đó đâu mà _ Nó ló đầu từ trong cái kén chăn của mình ra bất bình nói
_Sao lại k chứ? Anh ta đã bao h nói yêu em chưa, hử? Chính mắt chị đã thấy hôm nay anh ta đi cùng cô ta ngoài đường kìa, em đường có viển vông nữa. CHẳng phải chính em ngốc nghếch đi thừa nhận yêu anh ta vì tiền sao? _ Linh nhìn thằng vào mặt em mình
_K có, anh ý vẫn yêu em mà_ Nó lắc đầu nguầy nguậy
_Ai bảo thế?
_Chúng em đã hẹn hò rồi mà_ Nó bĩu môi hờn dỗi
_Bạn bè cùng đi chơi với nhau thì có gì lạ đâu….
_CŨng đã hôn rồi, hôn môi hẳn hoi _ Nó nghĩ lại nụ hôn của anh dành cho nó lại đỏ mặt
_Nụ hôn có ý nghĩ gì đâu, chẳng phải ở nước ngoài người ta vẫn hôn nhau đó sao?
_K PHẢI MÀ……_ Nó vùng dậy nhìn Linh bằng đôi mắt đầy tức giận

Rôi còn chưa kịp để Linh nói hì nó đã phóng thẳng ra khỏi phòng và chạy ra khỏi nhà mất rồi. Hình như Linh đã chọc nó tức thật rồi thì phải…. Cũng đúng thôi làm sao mà nó lại chấp nhận được truyện anh quen 1 người con gái khác nhanh như vậy chứ. Nó biết là nó là người gây nên truyện này nhưng dù thế nào 1 đứa như nó cũng k thể tin được mình bị anh đá bay đi nhanh tới mức vậy…… nó k tin…..

Nó chạy trên đường, người thì mặc độc có 1 chiếc áo len xám mỏng cổ lại khá rộng cùng quần jean và đôi dép bông trắng đi trong nhà….. Nó cứ thế chạy mãi chạy mãi và rồi nó cũng k hiểu tại sao nó lại chạy tới nơi này_ Công viên mà nó và anh đã cùng nắm tay nhau đi k biết bao nhiêu lần với đủ cả những kỉ niệm vui buồn khác nhau. Nó cứ như 1 con ngốc chạy tới đây vậy. Chọn chiếc ghế đá mà nó với anh vẫn hay ngồi nó lại muốn khóc bởi nơi đây tràn ngập những kỉ niệm về anh và nó…….
_K phải em vừa bị ốm sao? Lại muốn ốm lại hả Triệu Vũ Hoàng My….. _ 1 giọng nam trầm vang lên bên tai nó

Nó ngước lên nhìn….. là anh, vẫn gương mặt ánh mắt nghiêm nghi đấy, với cái dáng dong dỏng cao, thân hình to lớn đấy trước mặt nó. Nhìn thấy anh k hiểu tại sao nước mắt nó cố kìm nén từ nãy h lại cứ chảy ra . Nó òa khóc, những gì nó cố kìm nén, những gì nó cố mà chịu đựng h dường như trước mặt anh nó đều bộc lộ hết cả……
_Oa.a……….a………..hixxxx……x….._Nó vừa khóc vừa lấy tay cố quyệt đi nhưng giọt nước mắt nhưng dường như nó càng quyệt thì nc mắt lại càng rơi nhiều hơn
_A! Thiệt là…. Anh đã làm gì em đâu mà em lại khóc chứ, mau nín đi k ngta tưởng anh ăn hiếp em bây h _Anh nhìn nó thở dài. ĐỊnh ôm nó dỗ thì nó gạt phăng tay anh na mếu máo nói:
_ Anh k cần tốt với em làm gì cả đâu, mắc công bạn gái anh lại ghen
_Bạn gái? _ Anh nhíu mày nhìn nó
_Chứ sao nữa,em biết tất cả rồi nên anh k cần thương hại em đâu. Ừ thì em k xinh đẹp, giỏi dang, danh giá bằng người ta đâu mà anh yêu em được chứ. Cứ mặc kệ em,đi đi_ Nó nói trong nước mắt; tại sao ở trước anh_ người mà nó k muốn bị bắt gặp trong lúc nó yếu mền nhất, nó k thể kìm lại đc

Anh nhìn nó khẽ thở dài rồi mặc cho nó có phản đối hay k anh ôm nó vào lòng khẽ nói:
_Em là nhỏ ngốc nghếch nhất mà tôi đã từng gặp

Trong vòng tay anh, nó cảm nhận được cái âm áp kì lạ từ vòng tay này…… Anh như có khả năng sua tan đi cái lạnh giá của mùa đông sung quanh nó vậy. Nó ôm chặt lấy anh, hít hà mùi hương bạc hà thành mát đầy quyến rũ của anh mà đã lâu lắm rồi nó k còn được ngửi thấy nữa; tận hưởng hơi ấm của anh mà lâu lắm rồi nó k càm nhận được…..

Rồi anh đẫn nó đi tới 1 cửa hàng trang sức gần đấy và vào trong nói chuyện với cô gái nào đấy….. nó nhận ra cô gái xinh đẹp đấy k ai khác chính là cô hoa khôi khoa kinh tế đi cùng với anh đúng như lời mà Linh đã nói. H nó lại muốn khóc rồi…. chẳng nhẽ là đúng anh đang hẹn hò với cô gái xinh đẹp đó sao? Vậy sao anh còn quan tâm tới nó làm gì…… là thương hại sao? Thương hại nó kể cả khi nó đã nói nó yêu anh chỉ vì tiền sao?????????/

_Sao em lại khóc rồi?_ Anh bước tới, lau nước mắt cho nó
_Em….._Nó ấp úng k biết phải nói như thế nào vì thực anh đã bao h nói yêu nó hay nói là bạn gái anh đâu….

Nó thấy cô gái đó bước ra mỉm cười vẫy tay chào anh đầy tình tứ . K hiểu sao nó thấy mặt mình nóng bừng, đầy tức giận….nhưng nó biết nó đâu có tư cách gì mà giận anh đâu….. Nó cứ thế nghĩ vẩn mơ mãi mà k để ý anh đã kéo nó vào bên trong từ lúc nào k hay….
_Này….._anh lay mạnh nó
_A…..dạ…..dạ……….Ơ! Đây là đâu đây? _ Nó giật mình rồi lại ngơ ngác nhìn sung quanh lấp lánh ánh đèn điện kia
_Thật là sao em cứ ngơ ngơ ra vậy. Anh định nhờ cô bạn lúc nãy mua nhưng mà lại gặp em ở đây nên chọn luôn thứ gì em thích đi _ Anh kéo nó đến 1 tủ kính gần đầy bầy đủ các loại trang sức đẹp đẽ, lung linh và đương nhiên là cực mắc tiền
_Hả? Sao lại mua? Em có cái này được rồi k cần mấy cái kia nữa đâu _ Nó k hiểu anh muốn gì cả nhưng với nó những thứ này là quá xa sỉ. Nó chỉ cần đôi khuyên anh mua cho nó kia là được lắm rồi.

Anh khẽ nhíu mày nhìn nó nhưng rồi 1 lúc sao lại lôi sềnh sệch nó đi rới 1 gian hàng khác. Anh chỉ tay vào tủ kính nói:
_Mau chọn đi, em chỉ được chọn 1 lần thôi đấy và phải dùng cả đời nên nhớ chọn cho kĩ đó
_Dạ…. _Nó ngẩn người nhìn anh

Anh k nói gì chỉ cười rồi đẩy nó về phía gian hàng, ra hiệu cho nhân viên mang những thứ anh chọn đã chọn ra rồi quay lại nói với nó:
_Mau chọn đi, anh k biết em đeo cỡ nào nên mới nhờ cô bạn lúc này đi cùng nhưng em tới rồi thi chọn luôn đi. Thích kiểu nào chọn rồi lấy cỡ vừa là được
_Cái này……_Nó hết nhìn anh rồi lại nhìn những thứ họ mang ra mà k thốt được nên lời
_Haizzz….em là ngốc thật hay là giả vậy hả? Đó là nhẫn cười đấy, mau chọn đi k anh đổi ý bây h _Anh thở dài bất lực với nó luôn

Nó sững sờ nhìn anh, nước mắt nó 1 lần nữa lại tuôn rơi. Nhưng những giọt nước mắt đó k còn là những giọt nước nóng hổi của sự đau khổ nữa mà nó trong là những giọt nước mắt trong vắt của tinh yêu, là sự ngỡ ngàng đến hạnh phúc k nói nên lời của nó……

Anh thấy nó cứ đứng ấy bịt miệng mà nước mắt thì cứ lăn dài trên má mà chẳng biết làm sao nên……
_Ngốc, lấy anh nhé_Anh lấy 1 chiếc nhẫn rồi quỳ xuống trước mặt nó cầu hôn bằng chất giọng trầm khàn của mình

Anh nói vậy nó k nhưng k nín khóc mà còn khóc to hơn mới sợ chứ. Nó chạy lại ôm trầm lấy anh nghẹn ngào nói:
_Em….yêu………anh

Và vào ngày hôm đấy, tại tiệm trang sức lớn nhất đất Hà Thành, tất cả các nhân viên ở đây đã được chứng kiến 1 lời cầu hôn tuy k tráng lệ, màu mè với hoa hồng đỏ thắm và 1 bữa ăn sang trọng nhưng đó chắc chắn là 1 lời cầu hôn đầy tình cảm , lung linh và tráng lệ nhất………..

Đọc truyện người lớn, xem truyện người lớn online
Truyện người lớn hay nhất


Nữ Sinh Phòng Trọ

My cằm chiếc quần lót bằng vải lụa mỏng đã nhàu nát trong tay run run giở ra để tìm kiếm cái gì đó. Nàng tròn xoe đôi mắt nai đen láy vào một vệt khô màu nhạt chạy dài khoảng 5 cm lên phía lưng quần. Chỉ mới đây thôi, nàng nhìn thấy Kim - bạn học cùng phòng trọ - cởi đồ ra, gói gém chiếc quần lót và cất kỹ càng dưới đáy rỗ đồ dơ trước khi vắt khăn lên vai, đi tắm, thì nàng vội vã lao tới lục lọi , tìm kiếm những gì nàng muốn kiếm.
Đã từ lâu rồi, My rất ngưỡng mộ Kim từ hình thái tới tư chất, nhất là thân hình mi nhon xinh xinh mới lớn của Kim : từ trên xuống dưới đều nở nang, chắc nịt; đôi mông tròn lẳng dễ ghét lúc nào cũng nung núc rung rinh trước ánh mắt hau háu của My, bao phen làm cho My khao khát muốn chiếm đoạt!

Tiếng hát hát của nhỏ Kim vọng ra từ phòng tắm, bài tân cổ giao duyên "Chuyện Tình Lan và Điệp" : "Tôi kể người nghe chuyện tình Lan và Điệp là một chuyện tình cay đắng. Lúc tuổi còn thơ tôi vẫn thường mộng mơ nên đem viết thành bài ca ..." - thật ngọt ngào có phần hơi khàn tưởng chừng như của ca sĩ Phi Nhung đang líu lo trong đó. My hồi hộp nâng chiếc quần lót mỏng mảnh - có viền ren và thêu hoa phía trước ngay phần nai bụng - chỉ lớn bằng cỡ hai bàn tay chấp lại và để ngang mặt, cách mũi chừng 2 cm và hít nhẹ một hơi, nhưng nít sâu vào tận phổi. Thay vì một mùi ngay ngái xông lên như nàng tưởng thì lại là một mùi dịu ngọt đầy nữ tính thoảng ra - có phần như mùi phấn lót xứt cho mát da, thơm thịt. Cảm giác thật dễ chịu. Xao xuyến. Làm cho My bồi hồi run cảm, hạnh phúc trào dâng khi nghĩ tới Kim, nghĩ tới mùi da thịt thơm tho của Kim quyện vào trong mũi nàng, vùng bẹn trắng phau phau tươi như múi mít kia chắc sẽ mang nhiều khứu giác nồng say ? ...

Có lần My lén ngửi mùi thân thể của nhỏ Kim. Lúc đó Kim bệnh, nàng ngồi phía sau lưng bắt gió cho Kim hai bên thái dương. My được dịp áp thân sát vào lưng Kim, hai tay ôm choàng Kim vòng qua vai, mặt như áp sát sau gáy. Hít thở. Từ nơi đó My có thể cảm giác được sự mịn màng và một mùi thoang thoảng của da thịt thật dễ chịu toát ra mát lạnh cả lòng ngực, My cứ thấy lao xao trong lòng, một cảm giác nàng chưa bao giờ có được ở lứa tuổi mộng mơ, cần có một tình yêu mãnh liệt.

Vào những đêm mưa tuôn gió hú, sấm chớp nhập nhằn, Kim hay sợ ma, những câu chuyện ma quái, u uẩn, có những linh hồn hiện về trả thù được My thì thào trong chăn cho Kim nghe, Kim sợ hãi khôn cùng. Những lúc đó, Kim hay nài nĩ đòi ngủ chung với My cho bớt sợ. Còn gì vui hơn nữa, My sẵn lòng đón Kim lên giường như đón một đóa tình lan sắp sửa động phòng hoa chúc. Kim cứ rúc mình ở trong chăn mền, co sát bám lấy My mỗi khi tiếng gầm gừ của thần Thiên Lôi lại nổi lên, rồi tiếng mưa lách chách não nề như ai khóc ai than. Kim nổi cả gai ốc cứ quấn chặt lấy My mặc kệ những sự va chạm vô tình, những có chủ ý của My. Cũng cùng là gái như Kim nhưng My chưa hề sợ ma bao giờ . Nàng thường hay tỏ vẻ bảo bọc cho Kim không riêng gì chuyện này mà còn nhiều chuyện khác, cứ y như một chàng trai bảo vệ người bạn gái vậy! Là My muốn vậy để thấy mình gần gũi với Kim hơn ...

Có lần, My "vô tình" gác chân lên đùi Kim, hay có lần "lỡ" để tay lên ngực Kim, hoặc choàng tay ôm chặt lấy Kim để an ủi dỗ dành hoặc đùa giỡn; có khi thì vuốt tóc như một người chồng âu yếm cô vợ trong đêm tĩnh mịt, có khi chảy tóc cho Kim như một cô chị chăm sóc cô em gái. Như đã biết trước, từ người Kim một lúc sau đó toát ra hơi nóng hừng hực làm My thấy cơi cơi trong lòng, hai đùi nóng bức, giữa đó nước rịt ra, My cứ trằn trọc nhìn Kim say mê trong mộng mị, nhìn mái tóc lơ thơ phất phơ giữa trán Kim, vài giọt mồ hôi lấm tấm bên màng tang và dưới cánh mũi là những sợi lông măng : những hình ảnh đó đã làm cho đôi môi Kim thêm mềm mại, khuôn mặt trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết ...

Riết rồi thành quen, đâm nghiện ! My tìm thấy một sự thích thú nào đó khó hiểu mỗi khi được ngửi mùi thơm da thịt của Kim, nhất là khi được quyện chung với quần áo dơ của Kim, mùi vị sẽ khác hẳn chan chứa dục tình - có lúc tăng tăng, có lúc dịu dịu dễ, My cứ phải thèm thuồng khao khát, mong chờ một ngày nào đó ...

Những lúc như thế này đây, My hay thấy giữa hai đùi nàng hoen rỉ, người nóng bức khó tả, phân vân, mâu thuẩn và thèm thuồng. Điên không ra điên, tỉnh không ra tỉnh. Chỉ thấy khó chịu . Thường thì nàng chỉ biết len lén đưa một ngón tay vào trong quần - không chạm thẳng vào da thịt, chỉ sờ mó qua lớp vải ngoài của quần lót - ngọ ngoậy gần về phía âm đạo và cùng lúc đưa chiếc quần lót của nhỏ Kim lên say mê, ngít, ngửi, cho tới khi bàn tay nàng ướt đẫm chất nhờn - nàng đã đạt được khoái cảm - thì mới chịu ngừng ...

Tiếng tắt nước trong phòng tắm vọng ra, My vội thức tỉnh trở về với cuộc tình vụng trộm, chỉ có yêu thầm và hành động lén. Nàng đặt lại chiếc quần lót y chỗ cũ và chạy vội lên giường, giã vờ như đang say ngủ. Nhưng cùng lúc nàng kéo mền lên đắp, dấu tay trong quần, và len lén xoa đều vào chỗ kín cho đến khi đạt được khoái cảm thêm lần nữa - mà Kim chẳng nào hay , vẫn ung dung tới lui nhẹ nhàng trong phòng, chỉ với cái quần xì líp chút bí không đủ che hết đôi bờ mông nung núc rung rinh dưới mỗi bước chân nhịp nhàng, uyển chuyển trên nền gạch.

Chiều đó, My ngồi ở quán ca phê Thạch Thảo gần nhà trọ, chăm chú học bài Sinh vật - một môn có thể nói khó "nuốt" nhất đối với My - cho kỳ thi chông gai sắp tới . Nhưng nàng cứ bị chi phối về chuyện sáng nay, chuyện lén làm tình với ... chiếc quần lót của Kim. Điều này có nghĩa gì ?, nàng tự hỏi với chính nàng: có phải nàng vẫn là một người bình thường ? Không ! Nàng không bình thường vì đã yêu một người cùng phái. Nàng biết! Vì đã bao lần rồi, nàng cố yêu một chàng trai nhưng không thể nào nàng làm được. Họ không cho nàng một chút cảm giác nào thì làm sao tình cảm phát sinh được..., rồi đến chuyện làm tình ... , không thể nào được!

Tiếng bóp còi của một chiếc xe tải ì ạch chạy ngang làm cho My bừng tỉnh, nhưng lại chợt ngẩn ngơ dưới tràng hoa phượng bắt đầu hé nụ ở trước mắt, nắng vàng hanh hanh gay gắt báo hiệu mùa hè sắp tới, My thấy vời vợi vô cùng với nhiều cảm giác vui buồn lẫn lộn : tình yêu, tình bạn, xa trường, xa lớp ? Với Kim, chắc nàng đang nghĩ tới như một người tình, hơn là người bạn. Thiệt ngộ! Nàng chưa bao giờ lại nghĩ Kim nhiều như lúc này, nàng cũng chưa bao giờ có cái tính lãng mạn như thế - đã biết mơ mộng về Kim. Từ nhỏ My hay tỏ ra là ... con trai với tướng đi, dáng đứng, cách ăn cách nói ... tất cả đều giống con trai. Thậm chí My đã từng đánh lộn với nhiều thằng bạn cùng trang lứa trong xóm mỗi khi bắn cu li, đán giây thun, tán nút de ... Nàng còn biết đá banh và đá rất giỏi. Đám trai đều chạy mặt nàng nhưng đám gái cũng "dze" luôn vì không hợp tánh. Vậy mà đến lúc vào đại học rồi, My cũng chưa thay đổi được tư cách yểu điệu của một người con gái. Nhưng không lâu sau thì My phát hiện mình đã có gì "trục trặc" về tình cảm ... thì khi đó là lúc gặp Kim gõ ngay chốc trái tim My, thoi thúc cái bí mật sâu lắng suốt hai mươi mấy năm nay của người con gái, trỗi dậy trong lòng của My.

Đã là năm thứ hai cùng trường, cùng lớp và cùng chung phòng trọ, My đi từ để ý Kim những chuyện vặt vãnh, trong tình bè bạn thân thiết đến quan sát những cử chỉ hành động, thói quen, sở thích, và cho tới khi My bắt đầu biết viết nhật ký, biết nói hết những tâm sự thầm yêu trộm nhớ của nàng vào đó, về Kim.

Cũng chẳng trách gì My vì ai xui khiến nàng vào hoàn cảnh hay cái cơ hội được sống cùng Kim, để nàng phát huy cái bản chất luyến ái cùng thì, cùng giới. Dẫu ai trong địa vị nàng chắc cũng sẽ hiểu sự đau khổ đó : có yêu mà không dám nói. Nàng cũng không thể trốn tránh tình của nàng đối với Kim được, sự gần gũi bên nhau quá dễ dàng, quá thân quen, đã phá tan sự cương quyết trong lòng nàng; cũng do Kim quá tự nhiên trong quan hệ bạn bè, có khi còn tự nhiên đến My cũng phát sợ. Đôi lần My cũng tránh né cái thân thiệt quá mức của Kim chớ, nhưng nhiều lần lẫn trốn thì nhiều lần càng phơi bày cái sự khao khát đó ra bên ngoài : điển hình là những lúc Kim trần truồng nằm học bài trước mặt My, mà Kim quá đơn sơ không biết rằng My hay lén nhìn thân thể đó một cách khát khao. Nhìn những hàng lông xếp dọc chạy theo đường kẽ len lén đàng sau "cánh gà" của ống quần tà lỏn rộng thùng thình, nhìn cái gò thịt trắng hếu giữa hai vách đùi xếp lằn đều đặn, nhìn những cái ríu lại của da thịt mỗi khi Kim cử động ép sát xuống làn gạch mát, My lại nuốt nước miếng ...

Chuyện sáng nay kỳ lạ thật ! My chỉ muốn cằm chiếc quần lót của Kim trong tay để cảm thấy thân thiết hơn, để thử cái cảm giác mà nàng còn chưa biết thực hư ra sao : My yêu Kim ???. My còn chưa hiểu rõ được điều đó, nhưng có một điều My thừa biết : Đó là khi nàng thấy vết hằn hoen ướt và mùi vị trên chiếc quần lót đó thì nàng lại bị kích thích nhiều, cảm thấy như muốn hôn vào đó như chính là hôn vào của Kim vậy. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng chuyện đó khác thường, khùng điên, là một chuyện bịnh hoạn trái với luân thường đạo lý, khi hai người con gái làm tình với nhau, họ sẽ bị phê phán. Nhưng ai có đặt chân vào địa vị của nàng thì mới hiểu được tâm tư của nàng; quả thật tình yêu gái - gái cũng có cái xao xuyến, cái khát khao yêu cuồng sống vội của nó. My đã không kềm-chế được mình mỗi khi nhìn chiếc quần lót màu hồng của nhỏ Kim ở trong tay, và không tài nào cản lại cái ý nghĩ được hôn hít cái gì đàng sau lớp vải lụa đó, là vậy! Nàng còn mơ ước được chẹt lưỡi mình vào giữa hai bờ thịt đó để quét và nút như vét hết cái tràn ứ từ bên trong.

Tuy những lúc đó nàng hay tự trách nàng sao có những ý nghĩ bậy bạ thế, và hứa rằng sẽ không để nó xảy ra nữa . Nhưng rồi lời hứa của nàng như gió thổi mây bay ... Có cách nào để quên đi không ? Nàng nghĩ ngợi và trở về với thực tại, cắm đầu vào quyển sách, và cố tình không nghĩ gì về nó nữa ...

My học bài được 2 tiếng, chợt thấy bụng đói cồn cào . Cà phê thật sự không làm tỉnh táo mà chỉ làm cho đói bụng và buồn tiểu . My vội vã xếp lại tập vỡ và trở ra đằng sau quán. Đi dọc theo hành lang, hướng qua phòng vệ sinh nữ , My chậm bước, đâu óc vẫn còn mông lung. Nhìn về phía trước, My thấy Phương cũng bước vào phòng vệ sinh. Phương là một nữ sinh sắp tốt nghiệp, một trong những hoa khôi của ban Văn, với khuôn mặt trái xoan, tóc thề, vóc váng mảnh khảnh, được bao anh chàng say mê ngưỡng mộ và mong muốn. Nhưng My không hề thích Phương ở địa vị của một người đồng tình luyến ái, mà còn ngại về sắc đẹp của Phương đã làm lu mờ sự kiều diễm của Kim - làm lu mờ hình ảnh người yêu trong lòng nàng.

My bước vào phòng vệ sinh nữ chỉ vài giây sau Phương. Phòng chỉ có hai ngăn vệ sinh với cái gương nhỏ hoen ố gắn trên tường và trên đó nữa là một bóng đèn loại 60Watts đóng đầy bụi bặm heo hắt phát ra. Mùi ngai ngái thật khó ngửi của phòng vệ sinh nữ xông lên từ hai bên góc nhưng không ảnh hưởng gì tới My, vì đã quá quen thuộc với môi trường. Tiếng "sè sè" , tiếng "lỏn tỏn" lớn phát ra từ một ngăn vệ sinh vắng lặng không làm My thấy lạ. Thản nhiên bước vào ngăn vệ sinh cạnh bên, My khép nhẹ cửa lại như sợ Phương hay biết . Chẳng biết lý do gì My lại sợ thế, chắc My chỉ không muốn xã giao thêm phiền phức. Lúc đó chỉ có hai người và chung quanh yên tĩnh một cách khác thường, đến nổi có thể nghe rõ tiếng "sè sè" và tiếng róc rách rõ mồn một của nhỏ Phương vọng từ bên kia qua. My kéo quần xuống và ngồi bẹp trên bồn cầu . Để chuẩn bị ... Mặc dù nàng rất là mắc nhưng nàng không thể nào tiểu được khi biết rằng có người ngồi kế bên, có thể cũng sẽ nghe được tiếng "sè sè" hay tiếng "lỏn tỏn" rớt xuống của nàng. Mắc cỡ lắm! ... Kiên nhẫn, My bấm bụng ráng ngồi chờ, hy vọng sẽ không lâu ...

Tiếng "lởm bởm" rải rác những giọt cuối cùng rồi im bặt trả lại bầu không khí yên lặng trong phòng vệ sinh, My định bụng sẽ chờ đợi cho Phương đi ra thì mới "đi" được. Nhưng không một dấu hiệu nào cho thấy vậy, Phương vẫn còn ngồi trong đó. Vẫn yên lặng như tờ không một tiếng động đậy, nếu có ruồi muỗi bay ngang chắc sẽ nghe thấy . Khoảng mười giây sau, My chợt nghe tiếng thở mạnh từ ngăn kế bên . Tiếng sột soạt của quần áo, tiếng kéo dây phẹt-ma-tuya, tiếng lao xao của da thịt ... Mặt My chợt đỏ bừng vì biết chừng tiếng thở mạnh kia giống như cái gì đó mà nàng cũng hay thường làm mỗi khi khao khát đến Kim. My định mở cửa bỏ đi, nhưng nàng nghĩ sao đó và ở lại . Tò mò . Nàng lại áp sát vào vách và lắng nghe tiếng Phương nhẹ nhàng rên rỉ. Tim My đập mạnh khi nghĩ tới bàn tay đó của Phương - bàn tay có lần nàng bắt lấy lúc làm quen - giờ đây đang choẹt ở giữa đùi mon men hai vách. Phương đang thủ dâm đây mà ... Ôi, hình ảnh bàn tay đó của Phương xoa vào l... thật khó kham cho nàng, dục tình lại dâng cao, thèm khát chợt cháy bỏng, và nàng cũng từ từ bắt chước làm theo Phương dù không biết có nên hay không, có tiện hay không ? Thôi thì mặc kệ ...

Tiếng rên của Phương càng lớn hơn dường như khoái cảm càng tăng dần ở bên kia ngăn vách, làm cho My thêm rộn ràng, càng sôi động. My rón rén bước lên bồn , từ đó My nhón chân ghé mắt nhìn sang. My thấy Phương đang trần truồng ngồi ngửa trên bồn vệ sinh, lưng dựa ra bồn nước phía sau, đầu cúi xuống, hai chân dang rộng, đầu gối gần như chạm vào thành vách hai bên, tay trái Phương khéo banh nhẹ, tay phải thì xoa tròn những vòng nhỏ ở chung quanh, ngay giữa trung tâm của hai bên đùi, nơi chùm lông đen bóng mọc lăn quăn. Tiếng Phương rên khẻ qua cổ họng. My hồi hộp sung sướng vì lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái đang thủ dâm trước mặt nàng. My kích thích, My khó chịu, đúng hơn thì My "nứng". Nứng hơn bao giờ cả khi cứ nhìn thấy đôi vú kia tưng tưng theo nhịp lắc. Nàng khéo léo chịu chân lại vào vách, vừa nhìn Phương, My vừa thục mạnh tay vào giữa hai đùi. Một cảm giác đê mê bỗng nhiên lang tràn khắp thân thể làm cho đôi chân My như yếu dần và mỏi mệt khi cứ phải nhón cao nhìn sang bên Phương. Môi My chợt mím chặt, để ngăn chặn tiếng rên rỉ có thể phát ra bất cứ lúc nào, My sợ Phương bên kia có thể hay biết. Và thật Phương không nghe thấy, nhỏ còn không biết có đứa bên kia đang thủ dâm chung với nhỏ, nên cứ làm một cách tự nhiên và . . . rồi ... và rồi thì rên lớn hơn bao giờ. Phương cồng mình bóp chặt lấy tay, ngắt, véo, vịn, chà, xoa ... tiếng nước nhờn túa ra nhợp nhoạt vang khe khẻ trong không gian vắng lặng ; cũng nhờ vậy mà bên này My cũng đi dần tới khoái cảm tột cùng ... trong cõi vô thanh. Lúc đó nàng thực sự muốn thét lên kinh khủng, nhưng nàng đủ sức nén lại , nghèn nghẹn ngay cổ họng những tiếng ục ặc rồi im bặt, nhưng mình My thì vẫn còn kên cứng, cong lại như con tôm luộc, tay chân co rút khác thường và năm ngón tay bóp chặt vào thành cầu, xuất tinh liên hồi làm ướt đẫm cả bàn tay. Bên kia, tiếng lau chùi sột soạt của giấy súc và tiếng dội nước rồ rồ lại vọng qua, tiếng kéo quần, rồi tiếng mở cửa "lách cách", tiếng bước chân "lẹp xẹp" của đôi dép mũ ... Phương đã ra khỏi ngoài ; dần dần khoái cảm củaMy cũng lắng dịu ... Sau khi đã chắc là Phương đã trở ra ngoài rồi, hai phút sau thì My mới tiểu được. Bước ra ngoài rửa tay, tẩy hết đi những chất nhờn đã khô lại như chất hồ dán giấy, My trở ra hành lang và về phòng mà lòng phơi phới với cảm giác khoan thai, cảm giác mà nàng biết là không thể có được với một thằng con trai nào : là một dấu hiệu của tình yêu đồng phái 100% và nàng thật hãnh diện với điều đó!

Vài ngày sau, My lại vùi đầu vào bài vỡ cho kỳ thi kiểm tra học kỳ cuối niên học, và cố tình không hoài nghĩ tới những chuyện của Kim nữa, nhưng nàng không thể nào làm được, dù muốn dù không cũng bị chi phối ít nhiều ...

Thứ Sáu đó, may mắn thay kết thúc môn thi cuối cùng, My cảm thấy thoải mái như trút đi một gánh nặng lớn trên vai suốt 2 năm đại học, với kết quả như ý. Nhiều buổi liên hoan nhỏ được mấy đứa đồng khóa tổ chức ăn mừng, coi như tạm chia tay mỗi người một nẽo, hẹn nhau sau 3 tháng hè ... Tiệc tàn. Trong phòng của nàng lại có thêm một cái tiệc nho nhỏ khác chỉ có riêng My và Kim. Cả hai đã tính hết rồi : chỉ cần vài ly chè, mấy bịt kẹo dừa, mấy thỏi bánh in, một tô gỏi khô bò đu đủ và mấy chai bia Sài Gòn cũng đủ cho hai đứa vui vẻ suốt cả đêm nay, để 90 ngày trôi qua vẫn còn vương chút kỷ niệm của tình bạn.

Tối này, là một ngày đáng để vui mừng, My và Kim định chơi cho tới 3 , 4 giờ sáng. Hết chai này đến chai kia thi nhau cụng, dĩa khô bò lớn vậy cũng bị hai đứa ăn hết. Đêm nay thiệt Kim chơi đẹp, dẫu biết rằng Kim là người không biết uống bia, nhưng vì My, Kim vẫn uống. Thế là nhỏ bị say khướt, nằm lăn ra đất, lẫm nhẫm những tiếng khó hiểu và My phải kè Kim dậy, định đỡ lên giường, nhưng Kim oặn lên nôn ói ... My bèn choàng tay vòng quanh eo của Kim và hướng dẫn Kim đi xuống phòng vệ sinh nữ. Sau đó để Kim tự nhiên và trở ra ngoài đứng chờ.

Nàng đoán rằng sẽ nghe Kim ói mửa, nhưng hoàn toàn yên tĩnh ở bên trong . Đợi đã lâu, My bắt đầu lo lắng. Nàng trở gót đi vào phòng tắm và nhẹ nhàng gõ vào cửa . Chỉ thấy có tiếng "hừ hừ" của Kim bên trong, My càng sốt ruột, nàng mạnh dạn đẩy cửa vào . Thấy Kim đang trần truồng cúi mặt vào bồn cầu, thình lình quặn bụng mửa vào đó.

- Kim, kim! Có sao không ?
- Hừ . . . hừ . . . mệt quá My! Kim mệt quá . Kim xin lỗi nhe! Đã làm cho My mất vui . Xin lỗi . . .
- Xin lỗi gì chứ . Kim coi My là gì chứ, mấy chuyện lẻ tẻ này ăn thua gì.

My vừa nói vừa vuốt lưng cho Kim được thoải mái . Nàng còn ngồi cạnh Kim và nắm lấy tay nhỏ . Dù cho mùi tanh chua của chất ói, nhưng My không hề có mảy may ghê sợ gì . Chỉ có cảm thấy lo lắng hơn cho Kim thôi ! Nghĩ đó không phải là tình yêu thì là tình gì ? My thoáng qua trong tâm tư ...

Mười phút sau, Kim cố gắng đứng dậy, tìm kiếm áo quần vứt bừa bãi dưới đất, định mặc vào . My đứng đó chợt cản Kim lại .

- Khoan đã, mình mẩy Kim dính hết trơn rồi . Đi tắm đi ! My tắm dùm cho .

Lúc đó My cũng không ngờ rằng lời nói "vô duyên" đó cũng đã thốt ra khỏi miệng . Mắc cỡ chết ! Nhưng dường như Kim bị say nên cũng không để ý gì mấy, chỉ để im cho My kè vào đặt dưới vòi nước. My bắt đầu múc nước từ trong thùng ra và rửa tay chân dính đầy thứ ói mửa cho Kim. Nàng rửa sạch sẻ tận tình hết tay rồi chân. Kim quá say xỉn, chỉ đành ngồi bẹp xuống đất mặc tình cho My dội nước lên đầu . Vội vã My xạt xà bông thơm lên mình Kim và dùng tay tận tình chùi rữa khắp nơi cho Kim ... Chợt giật mình, khi bàn tay nàng chạm vào đôi vú con con vừa mới nhú cao lên của Kim, My rùng mình thấy sướng rơn toàn thân nổi gai ốc. Vội rút tay về, nhìn mặt Kim xem phản ứng, nhưng vẫn thấy Kim gục đầu say gần như ngủ, My yên tâm một chút. Múc nước xối lên mình Kim thêm mấy ca nữa, My bắt đầu rửa sơ xuống bụng và đùi cho My. Lúc này, My không thể nào không để ý cái nhúm đen của Kim đụm lại thành quầng to cỡ bàn tay em bé, mum múp dễ thương lạ kỳ! Nước cuốn xuôi mấy sợi lông làm chúng xếp re lại chạy dài theo đường rãnh giữa hai lằn màu hồng nhạt . My thấy kích thích vô cùng . Cũng chẳng qua nó là "cái thứ" giống như của nàng thôi, nhưng nàng lại thích của Kim hơn cái của nàng, vì cái của Kim đẹp hơn, tươi hơn và tràn trề sinh lực. Dường như nàng lại cảm giác giữa hai đùi nàng tự nhiên ướt đẫm . Muốn đưa tay vào sờ thử nhưng chưa dám. Vừa khi xối ca cuối cùng thì My đỡ Kim dậy, Kim loàng choàng quàng tay lên cổ My, nhưng bước đi nàng loạng choạng muốn té, bất giác My phải chịu lại và cuối cùng chỉ đành cố gắng bồng Kim lên tay. Kim nặng đó! Nhưng My cũng khỏe đến không ngờ : hai tay bồng xốc Kim lên, tình cờ bàn tay phải của My chạm vào mu của Kim, My cảm giác cái ấm áp toát ra từ nơi đó và sự ấm áp của những sợi lông chung quanh làm cho My thấy rạo rực vô cùng, vì đây là lần đầu tiên My sờ vào đó .

Một ý nghĩ tạo bạo chợt lóe lên trong đầu My . Thừa lúc Kim còn say rượu, My đỡ Kim ra ngoài, dắt nhỏ trở vội về phòng, và đặt nhẹ lên giường . Sau khi lau chùi cho khô, kiểm tra cho chắc chắn rằng Kim đã ngủ say, My tự cởi bỏ hết áo quần và leo lên giường nằm cạnh. Như con mèo mẹ ươm ấm cho con, My ôm Kim vào lòng, da thịt con gái thiệt có khác, mơn mỡn mềm mại làm sao ... Vẫn không thấy Kim động đậy, My choàng tay qua ôm xiết và thử hôn nhẹ lên gò má . Mùi thơm da thịt quen thuộc của Kim làm cho My thấy nóng bừng, và có lẽ vì dục lạc đã chan hòa khắp vào trong máu từ ban nãy, nên không bao lâu nữa, My chủ động đặt lên môi Kim một cái hôn nhẹ ; từ đó nàng bò xuống hôn lên chiếc núm bé xíu đỏ hồng trên ngực của Kim. Núm bỗng săn chắc nghêu ngao đón chào những cái bún lưỡi líu lo không ngừng của My. Thấy Kim vẫn nằm im, im như chìm lắng trong biển men chẳng còn biết gì, My bèn mạnh dạn hơn, vừa hôn vừa sờ soạng khắp mình mẩy, cảm thấy hai đùi nàng đã ứa ra chất nhờn nhiều. Càng kích thích dữ dội, My trườn xuống dưới, đưa mặt lên trên gò mu cao, giữa hai đùi của Kim để hít thở cái mùi thơm phấn, quyện cùng mùi xà bông thơm, vừa rồi mới tắm, toát ra của Kim. My cảm thấy vừa hồi hộp như bị gọi lên trả bài, vừa thích thú như mới khám phá ra một bảo vật lạ kỳ, vùi đầu vào chùm lông đen mướt, My vội liếm phớt cái liếm đầu tiên. Hai tay My đồng thời vói lên mân mê nhũ hoa của Kim, cùng lúc chẹt lưỡi vào giữa hai nếp thịt bên dưới, My liếm mê say như chưa bao nàng được thưởng thức một thứ trân hào hải vị nào ngon lành như thế ...

Kim khẻ trở mình, chắc rằng cái lưỡi nóng bỏng của My đã có ảnh hưởng đến nàng . Và dường như thấy thích, Kim tự động dang chân ra hơn như mời gọi My vào. Vẫn còn hồi hộp, My chờ thêm tí nữa mới dám vục mặc giữa hai đùi Kim liếm láp, và liếm không ngừng. Lần này nàng dùng cả hai tay để banh nhẹ hai nếp thịt ngoài ra, từ chỗ đó nàng dễ dàng thấy mồng đóc của Kim đội hẳn ra ngoài như hạt đậu đỏ dương dương tự đắc, có phần ươn ngạnh. My tham lam kề môi nút vội như sợ nó biến mất, Kim chợt nẩy người lên, khẻ rên qua kẽ răng một lời gió. Không còn tự chủ được bản thân, My liếm nhanh, liếm tới tắp như sợ Kim vô tình tỉnh dậy sẽ không cho nàng liếm nữa, dù sao thì My chỉ muốn được một lần thỏa mãn cái dục vọng thèm khát bấy lâu ở Kim thôi và lần này cơ hội đó tình cờ lại đến, làm sao My bỏ lỡ.

Theo tự nhiên nước dâm thủy của Kim bắt đầu ứa ra khỏi âm đạo, My không xót một giọt . Liếm sạch . Liếm hết . Có phần như vét khô. Vét cạn . Kim chợt uốn cong mình lên rồi lại nhẹ nhàng đặt mình xuống. My cứ thế bún lưỡi đánh trúng điểm yếu của Kim ; Kim nấc hơi nghèn nghẹn qua cổ họng rồi lại hạ mình đón lấy lưỡi của My một cách vô tự chủ.

Và cứ thế My say sưa bú mút như chưa bao giờ được sướng như thế và cũng như là lần cuối cùng nàng sẽ được hưởng vậy ... Chợt một bàn tay chộp lấy đầu nàng, rồi một bàn tay nữa cũng níu theo, kéo rít đầu nàng tới trước, sát vào âm hộ đã phồng lên bóng nhẩy chất nhờn pha lẫn nước miếng. Biết rằng Kim đã có phản ứng và chắc rằng đang sung sướng lắm nên mới đưa tay kéo riết đầu My sát vào đùi ; nhưng My không biết là Kim đang say hay đang tỉnh để làm chuyện đó. Mặc kệ, My chỉ thấy hứng thú hơn, đam mê hơn để chỉ bú nút suồng sả như heo đang ăn máng cám. Kể cả đâm toạt lưỡi vào sâu trong âm đạo của Kim như muốn xé rách vách màn trinh mềm mỏng ngăn cản, My cũng làm luôn; bất giác Kim rú lên, ngồi bật trở vậy, nhìn thấy My đang trần truồng nằm sắp, đầu dí sát giữa hai đùi mình, Kim tròn xoe đôi mắt .

- Ô ! My, đang làm gì vậy ?
- Không . . . không ... My không có . . . - My thẹn thùng chối phăng
- Sao My lại . . . làm thế . . . kỳ chết !
- Xin lỗi Kim! My ... My ... không hề có ý , nhưng không biết tại sao . . .
- My không biết tại sao thì Kim làm sao biết nhưng My . . .
- My không biết thiệt nhưng My chỉ thấy thương Kim nhiều rồi tự động dẫn đến như thế , My thật tình không biết mà, cho My xin lỗi . Mai mốt My không làm vậy nữa . My hứa! - My cúi đầu có vẻ hối lỗi.
- Ồ , không, My không cần phải xin lỗi, Kim thật sự cũng mến My lắm nhưng Kim chỉ thấy lạ thôi . . . và còn thấy ... thích nữa .
- . . . ???
- Kim thích My làm vậy cho Kim lắm !
- Kim thấy sao ? - My nói vừa mừng vừa run.
- Thấy . . . sao sao đó ! Tê hết trơn mình mẩy .
- Vậy Kim có muốn My làm cho Kim nữa không ? -My mạnh dạn đề nghị.
- Kim không biết nữa, nhưng nếu My muốn thì . . . cũng được

Chỉ chờ có thế thôi thì My lại vùi đầu vào giữa đùi Kim hun hít . Lần này Kim tỉnh hẳn và cảm nhận thực sự cái cảm giác được người khác liếm vào chỗ nhạy cảm nhất của mình . Sung sướng lắm! Kim la lớn hơn , tay chân quờ quạng , bóp chặt lấy đầu My, hay bất cứ những gì có trước mắt .

- Ô . . .! My ơi! Kim . . . sướng quá, Kim cũng muốn làm như vậy cho My .

Và nói thế, Kim đẩy My nằm ngửa ra, ngược trên người của nhỏ theo thể 69 ... Say sưa ... My lần đầu tiên được cảm giác cái lưỡi mềm mại liếm trơn trên âm hộ mình, My nấc lớn buông Kim ra thở dốc. Rồi lại vục đầu vào bú say sưa hơn.

Dâm thủy của cả hai túa ra như suối nhưng ra bao nhiêu đều bị liếm sạch hết. Chỉ thoáng chốc thôi thì cả hai cùng đạt tới khoái cảm cực độ, cùng cong mình quấn chặt vào đối phương như hai con cá thia thia đang ép trứng.

My vẫn còn đè sấp trên người của Kim thở gấp, Kim cũng từ từ lấy lại hơi thở. Và rồi ... cảm giác thẹn trong lòng chợt đến với hai người, nhưng cùng lúc lại nghĩ cho đối phương hơn, nhớ lại bao kỷ niệm đã có với nhau hai năm qua, nhớ những sự chu đáo chăm sóc cho nhau những tháng ngày qua ... Kim cũng không ngờ là nhỏ lại có thể làm được như thế , dám hôn vào chỗ kín của My, dám làm tình với My. Lúc đầu Kim hy vọng rằng chỉ là do men bia biến nhỏ thành thế, nhưng sau đó thì lại mong rằng từ nay nhỏ sẽ được yêu My nhiều hơn, được làm tình với My mãi. Còn đối với My, sự sung sướng này không bút viết nào tả nổi, sự thỏa mãn đó trọn vẹn từ tinh thần tới thể xác, như đang yêu và được yêu ...

Vẫn nằm đó, mền đã được kéo lên cao, mỗi người mỗi suy nghĩ cho mai này sẽ ra sao, đôi vòng tay không hẹn nhau cùng đan chặt hai thân thể lõa lồ mới trưởng thành làm một, đưa cả hai từ từ vào giấc mộng đẹp của thế giới đồng tính ...

-------------------------------------------------------------------------------------------
Quỳnh Hoa

Quỳnh Hoa là một nàng con gái đẹp. Nàng đã được công nhận là hoa khôi của lớp 12A8 mà không phải trải qua một cuộc thi nào. Đôi mắt tròn xoe và đen láy của Quỳnh Hoa đã làm cho bao nhiêu thanh niên trong trường say đắm.

Nhìn vào mặt nàng họ cứ ngỡ như mình bị ngụp lặn trong hồ thu huyền bí. Thân hình nàng thật là quyến rũ trong bộ áo dài trắng tinh khôi. Bộ ngực căng tròn với phần thit hồng ló ra khỏi áo ngực ẩn hiện dưới lớp áo dài mỏng đã làm cho các đấng mày râu phải nhỏ giải thèm thương và các bạn phái nữ phải ghanh tỵ. Cái eo của nàng thon nhỏ càng làm tăng thêm nét đầy đặn của hai bờ mông tròn trịa cong cong trong lớp quần trắng. Ôi cặp giò thon dài, nhìn xuyên qua lớp quần trắng sao mà khiêu gợi quá đi thôi.

Quỳnh Hoa biết mình đẹp và quyến rủ, nhưng nàng không bao giờ kiêu ngạo mà rất là hoà đồng với các bạn cho nên ai cũng yêu mến nàng. Bên cạnh nét đẹp hồn nhiên đầy quyến rủ do thì Quỳnh Hoa lại hơi kém thông minh nhưng laị rất đa tình và lẵng lơ. Sách vở ở trường thì nàng rất làm biếng đọc nhưng những truyện dâm thì nàng luôn thu thập tìm kiếm và không bao giờ bỏ xót cuốn truyện chép tay nào được phổ biến trong trường. Ba nàng lại là một thuỷ thủ tàu viễn dương nên gia đình nàng thường có đầy đủ những đồ chơi phim ảnh của ngoai quốc. Nàng hầu như thuộc nằm lòng 36 kiểu ái ân. Hầu như đêm nào nàng cũng phải tự mình thủ dâm cho hạ hoả cơn dục vong cuồn cuộn trong cơ thể.

Quỳnh Hoa thường hay nhờ các bạn trai giúp nàng làm bài tập về nhà. Và để đền đáp ơn họ thỉnh thoảng nàng thường mời họ về nhà và cố ý ăn mặc hở hang để cho họ được chiêm ngưỡng một chút cơ thể mỹ miều của nàng. Và thỉnh thoảng nàng thường hay cố ý cọ bộ ngực no tròn của nàng vào họ.

Các đấng mày râu trong lớp thường tranh nhau giúp đỡ cho nàng về những môn mà nàng yếu kém để mong được hưởng một chút ân huệ nàng ban cho. Trong lớp Hoàng Nam là lớp phó học tập và anh ta la người học giỏi nhất lớp. Hoàng Nam vừa đẹp trai với cái nét đẹp của một quân tử. Bản thân chàng thật sự là một quân tử rất đàng hoàng đứng đắn. Hoàng Nam thường giúp đỡ Quỳnh Hoa nhưng không bao giờ chàng dám ghé lại nhà nàng vì chàng đã nghe nhiều người kể lai sự đền đáp của Quỳnh Hoa đối với họ. Đã nhiều lần mời mọc nhưng Hoàng Nam không đến, điều đó làm cho Quỳnh Hoa rất buồn và nàng đã rắp tâm chiếm hữu trái tim và thân xác Hoàng Nam. Biết là Hoàng Nam sẽ không về nhà mình nên vào một dịp có bài kiểm tra toán sắp đến nàng nhờ Hoàng Nam ở lai giúp cho nàng ôn bài ngay tại trong lớp sau giờ học . Đúng 5 giờ chiều thì tiếng chuông tan học vàng lên và tất cả các hoc sinh đã vui mừng gom góp đồ ra về vì đã trải qua một ngày học mệt mỏi và còn phải về lo ôn bài cho bài thi ngày hôm saụ Trong lớp chỉ còn lại mình Quỳnh Hoa và Hoàng Nam.

Quỳnh Hoa vén mái tóc dài óng mượt của mình qua một bên để tăng thêm nét đẹp quyến rủ hơi e lệ cuả nàng. Nàng ngước mắt nhìn Hoàng Nam như mời goị Hoàng Nam bước qua bên bàn Quỳnh Hoa với cuốn sách hình học trong tay. Chàng bắt đầu giảng giải cho nàng nghe những gì nàng không hiểụ Quỳnh Hoa làm bộ chăm chú lắng nghe và ghi chép lại những gì Hoàng Nam nói để trấn an chàng và càng làm cho chàng hăng say hơn trong việc giảng bài cho nàng. Hoc được một lúc thì Quỳnh Hoa lấy trong hộc tủ ra một thanh chocolate và mời Hoàng Nam ăn. Nàng nói là Ba nàng mới về hôm qua và mang cho nàng rất nhiều kẹo và nàng muốn mời chàng ăn lấy thảo. Hoàng Nam là một học sinh nghèo, chàng chưa bao giờ biết được mùi vị của chocolate là gì. Chàng rất vui khi đón nhận thanh kẹo mà nàng cho và bóc ra ăn. Ôi mùi vị nó ngon ngọt làm sao... ăn tới đâu thì Hoàng Nam thấy lâng lâng tới đó, cơ thể giờ đây bỗng nhiên nóng ran lên vì một sự đòi hỏi cao độ.

Quỳnh Hoa vừa cắn một miếng chocolate và miếng chocolate chưa kịp vào miệng thì Hoàng Nam đã chồm tới ngậm lấy miếng chocolate và luôn cả bờ môi mọng đỏ của nàng. Quỳnh Hoa biết là chàng đã thấm thuốc nên nàng dùng lưỡi đưa miếng kẹo qua miệng Hoàng Nam rồi uốn éo lưỡi câu lưỡi của chàng ra và mút...Quỳnh Hoa mút đầu lưỡi của chàng nhè nhẹ làm cho Hoàng Nam phải rùng mình sung sướng. Hai bàn tay Quỳnh Hoa sờ soạng sau lưng Hoàng Nam và kéo chiec áo sơmi trắng của chàng ra khỏi quần. Nàng leo qua bàn và dùng tay kéo phecmotuya của chàng xuống. Hoàng Nam cảm thấy rạo rựowc vô cùng nhưng chàng là một thư sinh chưa bao giờ làm chuyện này cho nên chàng cứ đứng thừ ra đó mặc cho Quỳnh Hoa muốn làm gì thì làm.

Sau khi cởi quần Hoàng Nam ra Quỳnh Hoa bảo chàng ngồi xuống ghế và Quỳnh Hoa bắt đầu le lưỡi liếm lên đầu khất của chàng. Hoàng Nam thấy tê tái cả người, và thằng bé của chàng giờ đây đã vươn lên kiêu hãnh. Quỳnh Hoa thích thú bú nhè nhẹ nơi đầu dương vật của chàng, rồi từ từ ngâm lấy đầu khất của chàng và nàng từ từ đưa dương vật của chàng vào sâu trong cổ họng nàng. Hoàng Nam "ú'' lên một tiếng vội đẩy đầu Quỳnh Hoa ra, một dòng nước trắng đục đã tích tụ trong Nam phọt ra thành một vòi nước tưới lên cả mặt Quỳnh Hoa. Chàng thấy xấu hổ vô cùng và vội vàng xin lỗi nàng, và nàng bắt phạt chàng phải theo nàng về nhà. Lần đầu tiên được một người con gái mang đến cho mình một cảm giác đê mê sung sướng đến ngất ngây nên chàng đã bén mùi nhục dục và nhất quyết theo nàng về nhà một phen.

Về đến nhà Quỳnh Hoa nói với mẹ là nàng cần phải ôn bài cho bài kiểm tra sắp đến cho nên nàng và người bạn nàng phải về phòng học và không muốn có ai quấy rầy họ Nàng đưa Hoàng Nam vào phòng và bảo chàng ngồi chơi để nàng xuống bếp lấy vài thứ gì để ăn. Nàng mang lên phòng cả một mâm nào là nho, chuối, bánh bông lan, chocolate,và nhiều món sa xỉ phẩm mà chàng chưa từng ăn bao giờ. Nàng đóng kín cửa phòng rồi mang mâm thức ăn đặt lên cái ghế gần giường của nàng. Nàng với tay bật công tắc ngọn đèn hồng cho căn phòng thêm mờ ảo. Rồi nàng ngồi lên giường và vén vạt áo dài sang một bên như mời gọi. Hoàng Nam cảm thấy rạo rực trong lòng dưới khung cảnh lãng mạn và trước mắt chàng là một giai nhân tuyệt mỹ. Hoàng Nam vội xà ngay xuống và quì bên nàng. Nàng Quỳnh Hoa không vội vàng nàng chỉ bảo cho chàng biết phải làm gì và làm sao để cho nàng đạt được cảm giác. Nàng chỉ cho chàng làm những cách mà nàng thường dùng để thủ dâm trước đâỵ Chàng là một học sinh giỏi và rất thông minh nên học đâu là hiểu đó. Chàng hôn nhẹ lên vành tai của nàng rồi hôn lên cần cổ trắng ngần của nàng làm cho nàng phải co rút laị vì nhột nhạt. Chàng vén vạt áo sau của nàng lên rồi luồn tay qua lưng nàng và cởi chiếc áo ngực nàng ra, chàng nhìn thấy hai đầu vú nâu hồng của nàng ẩn hiện sau làn áo và chàng cúi xuống ngậm luôn đầu vú của nàng qua làn áo. Chàng và nàng đều thấy sung sướng và nứng lên đến tột đỉnh. Nàng vén áo lên cho chàng xem chiếc bụng trắng phau và phẳng lì của nàng. Ôi cái lỗ rún sâu của nàng càng làm cho chàng thêm kích thích. Chàng cởi móc quần nàng ra và kéo phecmotuya xuống. Nàng nhổm mông lên cho chàng dễ dàng kéo quần nàng và luôn cả quần xìlip của nàng xuống.

Chàng say đắm nhìn vaò âm hộ nàng với một đôi mắt ngạc nhiên trước nét đẹp dâm đãng mà tạo hoá đã ban cho nàng. Chàng vục mặt vào đám lông mềm mại nơi ấỵ Vùi miệng chàng cả vào âm hộ nàng làm cho Quỳnh Hoa thấy tê mê. Dù cho dâm đến đâu Quỳnh Hoa cũng vẫn cảm thấy sơ hãi sự đau đớn ám ảnh cô trong những chuyện nàng đã đọc. Nàng biết nếu không làm cho nàng ra khí thiệt nhiều thì nó sẽ đau đớn lắm. Quỳnh Hoa với tay lấy một chùm nho, dùng miệng cắn một trái và đưa vào miệng cho chàng. Nàng muốn chàng ăn cho lưỡi của chàng không bi khô quá. Sau đó Quỳnh Hoa ngồi dang háng ra, một chân để lên giường và thỏ thẻ chỉ cho Hoàng Nam liếm chim mình.

Hoàng Nam tuy hơi sợ nhưng chàng đã vục mặt vào âm hộ nàng rồi mà không thấy hôi, mà ngược lại chàng lại thấy nó rất lôi cuốn. Chàng dùng tay banh nhẹ chim nàng ra rồi lè lưỡi liếm vào giữa hai mép một cái. Chàng ngước mặt lên nhìn nàng thì thấy nàng ngẩn mặt lên cao mắt nhắm nghiền ra chiều sung sướng lắm. Chàng bèn liếm thêm hai ba lần nữa. Và bỗng nhiên chàng thấy có một ma lưc nào dó khiến chàng ngậm lấy và nút lấy nút để cục thịt nhỏ trong âm hộ nàng. Nàng oằn người lên vì sung sướng. Cửa âm hộ nàng nóng ran và co thắt liên hồi. Nàng đưa cho chàng thêm một trái nho và bảo chàng ngậm vào miệng một phân nửa roi đưa vào cửa mình nàng cho nó hạ hoả một chút. Chàng làm theo lờị nàng, dí trái nho mát lạnhh vào cái lỗ bé nhỏ hồng hồng và đi qua đi lại, bỗng dưng chàng không biết vô tình hay cố ý đã dùng lưỡi đẩy trái nho vô lồn nàng. Nàng như bị điện giật bật tung lên và hẩy cả âm hộ mình cùng trái nho bắn vào miệng chàng. Nước nhờn của nàng đã rỉ ra rất nhiều, rất ướt át. Thằng bé của chàng cũng đã cứng ngắc tự lúc nào. Nàng vội vàng cởi quần chàng ra, cầm lấy dương vật âm ấm của Nam đặt vào giữa hai mép lồn và vuốt ve dương vật của chàng bằng âm hộ của nàng cho dương vật chàng thấm đầy dâm thủy của nàng. Ngay đầu dương vật của Nam lúc này cũng có một ít chất khí trong trong. Chàng dí đầu khất của mình xung quanh cửa mình nàng như một con ong muốn hút mật hoa. Chàng không thành thạo trong việc hút mật nên cái vòi của chàng không sao đứt vô được. Hoa mỉm cười rồi nàng đặt lưng xuống giường, nàng giơ chân lên cao và bành rộng ra. Rồi nàng tìm lấy dương vật của Nam và đặt vào lồn mình. Nàng bảo chàng hãy ấn nhẹ vô rồi lấy ra, rồi lại ấn vô. Nam như một con ong chăm chỉ thụt ra thụt vào nhe nhàng đều đặn. Cả chàng và nàng đều thấy hơi ran rát khi đầu dương vật cạ vào thành âm hộ của nàng, nhưng rất kích thích. Nam đã đưa được một nửa dương vật của mình vào âm hộ của Hoa. Bỗng dưng Hoa can đảm hẩy mạnh mông nàng lên một cái và đu lấy cổ Nam. Thế là dương vật của chàng bây giờ đã ngập sâu trong lồn nàng. Hoa cảm thấy đau lắm nên nàng quặp chân ôm ngang mông Nam mà chịu. Dùng cửa mình nàng co thắt laị vì daụ Nam mot tay ôm ngang eo Hoa, còn tay kia chàng đưa xuống rờ nhẹ lên hai mông tròn lẵng của Hoa. Sự nhột nhạt đã làm cho Hoa có lại cảm giác và nàng bắt đầu mở cửa mình ra. Nam đặt nàng nằm lại trên giường. Bây giờ thì Nam đã có thể kéo gần hết dương vật của mình ra rồi lại đút vào lồn nàng. Lúc đầu Nam còn nhấp nhè nhẹ, dần dần chàng làm nhanh hơn, và khi nghe Hoa rên rỉ. Thống khoái qúa thì chàng nhấp thật nhanh thật mạnh cho đến khi một luồng khí ấm nóng đưa lên từ tinh hoàn chàng qua dương vật chàng và đi thẳng vào âm hộ Hoa. HOA sướng rơn lên và ưỡn mình cho thật sát với dương vật của chàng và nàng không muốn cho nó tuột ra ngoài. Nam rùng mình trong đê mê và nằm đè lên người Hoa để cùng nàng hưởng thụ niềm sung sướng sau màn cụp lạc .....


===========================================================================================

Tống Tình 1


Nó rất ghét mẹ của nó. Mẹ nó rất gia trưởng, độc đoán, tự cho mình là trung tâm của mọi người, hay có nhiều đòi hỏi khắt khe. Mẹ nó có một ngoại hình đồ sộ hơn những người đàn bà bình thường khác, có bộ mông to, cặp ngực đồ sộ và rất xinh đẹp-một vẻ đẹp được trời ban cho cả dòng họ nhà bà.

Từ khi bố nó mất đi, tất cả những thứ bà nghĩ đến hầu như chỉ là công việc. Tiết kiệm chi tiêu từng đồng xu một - mặc dù nhà nó khá giàu. Đừng hy vong xin được bà đồng nào để đi chơi-một việc mà ở lứa tuổi như nó- là rất cần thiết. Điều đó làm cho nó bực mình và càng cảm thấy ghét mẹ nó.

Nó không có bạn gái. Nó cũng chưa bao giờ được đi chơi gái. Thế nên đến tận bây giờ-mặc dù đã 20 tuổi-mà những thú vui liên quan đến sex nhất của nó mới chỉ là xem bộ phim có những cảnh làm tình nóng rực trong những cuốn băng Video được mấy thằng bạn cho mượn. Và lúc nào nứng qua thì chạy vào buồng tắm để thủ dâm. Nó cũng chẳng biết đến lúc nào mới có cơ hội làm tình với một người đàn bà thực sự.

Mẹ nó thì bắt nó làm việc luôn chân luôn tay, đi giao hàng chỗ này chỗ khác, và lúc nào cũng xăm soi xem nó làm sai cái gì để la mắng nó.

Có một hôm rỗi rãi, đang định tranh thủ đến nhà mấy thằng bạn nó chơi thì mẹ nó gọi nó lại bảo:

- "Chồng dì Liên đi công tác xa mấy ngày, mà dì thì lại đang cần sửa lại cái phòng xép áp mái. Vì vậy mày qua bên ấy vài tuần để giúp dì một tay. "

-"Nhưng, cả tuần nay con đã làm suốt rồi, mẹ...". Nó chỉ mới kịp bắt đầu than vãn đến đó thì bị mẹ nó cho ngay một cái bạt tai.

-"Tao không muốn nghe mày cãi lại một câu nào, hiểu không?"

Nó thật sự không muốn tới nhà dì nó một chút nào. Dì nó năm nay 37 tuổi, kém mẹ nó 5 tuổi. Nhưng dì nó thậm chí còn đanh đá và khó tính hơn mẹ nó nhiều lần. Nên nó có thể hình dung ra viễn cảnh đen tối mà nó sắp phải trải qua.

Không còn cách nào khác, nó đành lên phòng sửa soạn quần áo cho chuyến đi. Nó nhét vào va ly những công cụ giải trí yêu thích nhất của nó như cái cát xét mini, máy ảnh và camera kỹ thuật số-quà tặng của một người bác họ nhân dịp sinh nhật nó. Nó dự định sẽ chụp một vài kiểu ảnh phong cảnh trong lúc rảnh rỗi.

Nó đến nhà dì nó bằng tàu hoả. Đến nơi nó thấy dì nó đứng đón nó ở sân ga. Không một lời chào mừng! Chỉ có: "Quẳng hành lý của mày vào cốp xe. Nhanh lên còn đi vì có nhiều việc lắm."

Dì nó cao 1m68 và nặng khoảng 60 cân. Trông giống hệt mẹ nó (ảnh hưởng gien di truyền mà!). Dì nó lấy một người chồng làm quan chức bộ ngoại giao nên nhà rất giàu. Dì nó có ôtô riêng và khi nào có việc gì cần đi đâu thì tự lái đi chứ không thuê lái xe. Ngay từ bé dì nó đã sống buông thả, đến bây giờ lại lấy chông làm ngoại giao nên phong cách của dì nó đặc châu Âu..

Dì nó mặc một chiếc quần soóc chật, bó cứng lấy cặp đùi thon dài hơi ngăm đen, đi đôi dép xăng-đan và mặc một chiếc áo thun cổ trễ. Qua cổ áo mở rộng, nó có thể liếc thấy cái khe hẹp chạy dọc giữa hai "quả đồi" của dì nó. Nó tuy không cố tình, nhưng mỗi lúc dì nó cúi xuống hoặc bước đi thì nó lại liếc thật nhanh vào cái khe và bộ ngực đó. Mỗi lúc bước đi cặp vú của dì nó lại nảy lên tưng tưng trông phát ham.

- "Đi thôi!".

Tiếng nói của dì nó cắt ngang dòng suy nghĩ làm nó hơi giật mình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi vào trong xe.

Sau khi về đến nhà và cất đồ đạc xong, dì nó chỉ cho nó nhà bếp và cái tủ lạnh, bảo nó tự làm đồ ăn tối rồi đi đâu mất. Nó ăn qua loa rồi lên phòng đi nghỉ. Nó cũng chẳng gặp dì nó cho đến tận sáng hôm sau.

- "Cường ơi..." "Mày đến đây để đi nghỉ mát hay làm việc đấy mà ngủ giờ này vẫn chưa dậy?"

Nó vội vàng bật dậy chạy ra khỏi phòng, vừa dụi mắt vừa nói:

"Cháu dậy lâu rồi đấy chứ" "Bây giờ làm gì hả dì?"

-"Lên trên phòng xép tầng mái mang hết mấy cái thùng cac-tông đựng những đồ linh tinh để đem đi bỏ, nhanh chân nhanh tay lên!"

- "Vâng!"

Rủa thầm trong bụng, nó lại vội vàng chạy lên trên phòng mà dì nó đã chỉ. Nó lịch kich bê mấy cái hộp chó chết đó xuống nhà cho nhanh chứ không thì chết nóng. Luống cuống thế nào mà nó lại tuột tay làm rơi mất một thùng. Những đồ vật linh tinh trong hộp đổ hết cả ra ngoài. Nó sợ dì nó la nên vội vàng nhặt hết đồ cho lại vào trong thùng. Bỗng nó thấy trong đống đồ linh tinh đó lòi ra một chiếc phong bì đã hơi ngả màu. Tên người gửi là dì nó. Tên người nhận là ông Mạnh-người yêu cũ của dì nó- nó cũng biết ông này. Hình như bây giờ ông này cũng làm chức gì đó to lắm trên thành phố. Nó bóc vội phong bì ra xem qua thì thấy ngày gửi cách đó 12 năm. Nó không dám sem mà đút vào túi quần để tối đọc. Nó chỉ mong ngày hôm đó sớm kết thúc đẻ nó được nghỉ ngơi và đọc trộm xem dì nó đã viết những gì trong bức thư. Nó cũng không hiểu tại sao lá thư đó dì nó đã viết rồi lại không gửi.

Tối hôm đó ăn uống tắm rửa xong xuôi, nó liền chui vào phòng chốt cửa lại rồi hồi hộp mở bức thư ra xem. Nội dung bức thư làm nó sửng sốt, không tin vào mắt mình nữa. Bức thư được chính dì nó viết bằng tay với nội dung thật khiêu dâm, trần trụi hết chỗ nói. Nội dung miêu tả thật chi tiết cảnh dì nó cùng với ông Mạnh làm tình như thế nào...

Đọc xong bức thư, nó cảm thấy rạo rực hết cả người. Và hình ảnh dì nó lại hiện về sống động: Cặp đùi thon dài rắn chắc, bầu vú khêu gợi nở nang... Nó cảm thấy một cơn sướng ào tới khiến cu của nó cương lên...Và bất chợt nó nảy ra một ý định...Không, đúng hơn là một kế hoạch. Một kế hoạch để trả thù dì nó và cũng là trả thù mẹ nó-những người đã coi nó như cỏ rác...Nó nghiên cứu thật kỹ kế hoạch của nó. Và khi thấy tất cả đều hoàn hảo, nó liền chìm vào giấc ngủ với một nụ cười nở khẽ trên môi...

Sáng hôm sau...

"Bố trẻ ơi, sáng nào bố cũng để tôi gọi như thế à? Bố biết bây giừo là mấy giờ rồi không???Mau xuống đây tôi bảo cái này đây!!!"

Dì nó đâu có biết nó đã dậy từ lúc nào rồi, và đang chờ đợi giây phút thực hiện kế hoạch của mình. Nó lẳng lặng bước xuông nhà tiến về phía dì nó.

Trong tay dì nó là cái giẻ lau nhà và cái xô nước, dì nó xẵng dọng:

-"Mày lau cái sàn nhà này cho sạch đi rồi còn làm việc khác. Sáng nào cũng ngủ trương mắt ra..."

-"Vâng, dì cứ để đấy rồi cháu sẽ lau, nhưng trước tiên cháu muốn cho dì xem cháu tìm được cái gì này!"

-"Tao không có thời gian để rỗi hơi với mày! Làm việc đi!". Dì nó gắt gỏng nói với nó rồi quay lưng đi về phòng.

Không thèm phản ứng, nó mở bức thư ra và đọc với một giọng thật to và giễu cợt. Rồi nó nghe thấy tiếng dì nó kêu to một tiếng và chạy lại phía nó. Nó thấy mắt dì nó mở to, hoảng hốt:

-"Mày nhặt được nó ở đâu hả thằng chó?" Dì nó hỏi rít qua kẽ răng với một giong tức giận pha nỗi hoảng sợ.

-"Dì biết rồi còn gì nữa" - Nó giễu cợt.

-"Đưa nó cho tao NGAY" Dì nó lên giọng.

-"Vâng vâng, được thôi. Nếu dì đồng ý làm một điều nho nhỏ cho cháu."

Nó có thể nhìn thấy hàm răng nghiến chặt của dì nó. Dì nó đưa tay chụp lấy bức thư. Nhưng nó đã cảnh giác, chạy vòng ra cửa.

- "Cháu sẽ đưa bức thư này cho vợ chú Mạnh, và cả hàng xóm của dì nữa. Rồi tất cả mọi người sẽ biết dì là người thế nào!"

Một nỗi khiếp sợ bao trùm lấy gương mặt của dì nó. Chắc dì nó đã liên tưởng ra cảnh tượng thế nào nếu nó làm như thế thật.

Nó dợm bước ra cửa và tỏ cho dì nó biết là nó sẽ làm thật. Bây giờ dì nó đã hoảng sợ thật sự.

-"Khôôông! Đừng!" Dì nó thét lên. "Mày muốn gì?"

Nó quay trở lại phòng và chỉvào lá thư:

-"Cháu muốn nghe dì đọc to những dòng này, nhưng thay tên ông Mạnh bằng tên cháu"..."Và thay vì nói"Anh yêu" thì sẽ là "Cháu yêu". Quá đơn giản!

- "Tao sẽ không làm thế, mày là đồ bẩn thỉu! " Dì nó rit lên.

"Thế thì thôi cháu đi vậy. Chào dì!"
Nó dợm bước định đi. Nó nghe thấy một hơi thở dài như một quả bóng bị xì hơi.

- "Sau đó mày sẽ đưa tao bức thư chứ?"

-"Vâng, nhưng với điều kiện dì phải nói thật to, rõ ràng, và nhất là phải thật gợi cảm như là dì nói với cháu thật. Chỉ vậy thôi."

-"Mày muốn tao nói thế nào?"

Nó chỉ vào bức thư, và dì nó đọc vài từ với giong run run...

"Cường...tao không thể nói được... và nhất là lại nói với mày, sử dụng tên mày..."

"Dì phải cố gắng thôi. không còn cách nào khác đâu..."

Nó tiến đến giơ bức thư trước mặt dì nó, giữ một khoảng cách chỉ để đủ cho dì nó đọc đượ thôi chứ không thể giật được. Dì nó bắt đầu đọc, và thay tên của nó vào:

"Oh, Cường, dì không thể quên được cái cảm giác khi ngậm con cu của cháu trong mồm, cảm nhận được nó bằng đầu lưỡi của dì. Cái cảm giác được con cu dài cương cứng của cháu cạ vào môi mới thật tuyệt vời làm sao. Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu, và cảm nhận được sự sung sướng khi cháu ra trong miệng dì. Cường ơi! Nuốt những dòng khí nóng hổi của cháu làm dì cảm thấy sung sướng đê mê, một cảm giác mà dì chưa bao giờ từng có trong đời..."

Cứ thế. dì nó đọc hết bức thư. Và sau khi kết thúc, nó để dì nó cướp lấy bức thư trong tay.

Dì nó chạy vội vào phòng để đốt bức thư, vừa đi vưa ngoái cổ lại nói với nó:

"Đấy, mày đi mà nói với mọi người! Sẽ chả có ai tin mày nếu mày không có cái này! Đồ chó chết khốn nạn!"

Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, thò tay vào túi. Nó rút ra chiếc cat-set mini mà nó đã giấu sẵn từ lúc trước và nghe lại thử xem chất lượng của cuốn băng có tốt không. Tất cả đều thật tuyệt vời. Giọng của dì nó nghe rõ mồn một. Chất giọng lại hơi run run như bị kích động. Điều đó càng làm cho cuốn băng có vẻ thực hơn.

Nó làm một vài công việc cho đến chiều tối. Nó đi tắm và chuẩn bị một số thứ cho bước tiếp theo của kế hoạch của nó. Bước này sẽ diễn ra trong phòng của nó.Chắc dì nó đã đốt bức thư vì nó ngửi thấy mùi khét của giấy cháy bay ra từ trong phòng. Dì nó tránh mặt nó đến tận 6h tối.

Nó cứ để cửa phòng mở và chỉ mặc một chiếc quần short, áo phông khi dì nó bước qua cửa phòng của nó để đi xuống nhà. Dì nó đứng chống nạnh ở cửa và nói với nó:

"Rồi tao sẽ cho mày biết tay, thằng khốn nạn bệnh hoạn!"

Nó đang ngồi trên giường. Nó nhìn thẳng vào mắt dì nó, tay cầm chiếc cat-set và nhấn vào nút "Play". Giọng dì nó vang lên trong cat-set: "...Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu..."

Nó nhấn nút "Stop" và thản nhiên nhìn cơn sốc trên mặt của dì nó...

-"Đưa ngay nó cho tao!"

Dì nó nhảy bổ lại chỗ nó ngồi. Nhưng nó đã nhanh nhen tránh ra chỗ khác. Không có cách nào có thể cướp được cuốn băng trong tay nó. Và dì nó cũng thừa hiểu điều đó.

Trước khi dì nó kịp nói tiếp, nó nói:

-"Cũng như lần trước cháu trả dì bức thư thôi. Lần này dì chỉ cần làm theo vài đièu cháu yêu cầu thì cháu sẽ đưa cho dì cuộn băng này ngay!"

"Tao không thể bị mày uy hiếp như thế này được, đồ chó chết!"

-"Tôi muốn dì lại đây, cởi quần áo ra cho tôi!" Nó đột ngột đổi giọng.

"Không!Không!Không bao giờ!" Dì nó quát lên.

Ngay lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Dì cứ nghe máy đi, tôi cũng chẳng có việc gì phải vội cả!"

Dì nó chạy vội về phòng, nhấc máy. Nó nghe thấy dì nó nói: "Vâng, anh à. Có việc gì thế? Em đang bận chút việc."

Hoá ra là chú nó. Nó nhấc khẽ ống nghe. Nó thấy chú nó hỏi thăm dì nó, nói mọi việc vẫn tốt...Sau đó chú nó để lại địa chỉ và số điện thoại cho dì nó để nhỡ có việc gì còn liên hệ, sau đó thì cúp máy. Nó nghe tiếng chân của dì nó bước về phòng nó. Vẻ mặt dì nó thật lo lắng, hoảng sợ.

Nó ngồi trên giường, hướng về phía tủ quần áo và nói: "Lại đây dì, lại cởi đồ ra cho tôi đi! Rồi tôi sẽ trả dì cuộn băng."

"Mày hứa đấy nhé!" Dì nó thì thầm.

"Tất nhiên rồi. Như lá thư ấy!"

Dì nó tiến lại gần giường, nhanh chóng tóm lấy cái áo phông của nó để lột qua đầu.

"Từ từ thôi dì." "Nào bây giờ thì hãy ngồi cạnh tôi trước khi làm nốt những công việc còn lại"

Dì nó thoáng nghĩ rồi cũng ngồi xuống. Mùi tươi mát từ thân thể dì nó toát ra khiến nó cảm thấy rất thích thú.

Nó nhìn xoáy vào bộ ngực nở nang giấu bên trong lần áo phông của dì nó. Cặc nó từ từ cương lên.

"Nào, bây giờ mày muốn gì?"

"Cởi khuy quần của tôi ra và kéo khoá xuống"

Bàn tay dì nó ngập ngừng chạm vào khuy quần nó, chỉ dùng hai ngón tay, nhanh chóng cởi khuy quần và kéo chiếc khoá xuống.

"Đấy! Đủ rồi!"

"Đã xong đâu! Bây giờ hãy cởi quần tôi ra".

Dì nó tức điên, nhưng vẫn phải thực hiện công việc mà nó yêu cầu.

Nó đứng đó, chỉ mặc độc chiếc quần xịp. Con cặc nó cương lên, dựng đứng trong quần.

Dì nó nhìn sững vào cái cục đùn lên trong quần nó một tích tắc rồi quay đi, miệng nói: "Mày dám thế à? Đồ ghê tởm!"truyenso

"Ngồi xuống" "Cởi nốt ra cho tôi!"

Nghe giọng nói của nó đột nhiên thay đổi, dì nó hơi hoảng sợ, đành cúi xuống làm theo lời nó. Khi dì nó kéo chiếc quần qua hông nó thì gần như ngay lập tức, con cặc nó bật tưng lên, cương cứng, chĩa thẳng vào mặt dì nó.

Dì nó thoáng liếc qua khi nó đứng thẳng lên, hất cái quần ra khỏi chân. Nó đứng đó-trần truồng, và ngay bên cạnh là bà dì sexy của nó. Nó cảm thấy run lên vì bị kích động. Thế nhưng nó biết đây mới chỉ là bắt đầu.

"Hãy nghe đây, bây gời dì phải sục cu cho tôi!"

"Mày điên à? Không bao giờ. Tao là dì của mày. Sao mày có thể nghĩ ra chuyện đó?"

Nó biết chuyện này đã đi quá xa để có thể dừng lại. Nó thọc tay xuống gối lấy chiếc cat-set ra.

"Dì không nhớ là dì có rất nhiều cái để mất à?"

Dì nó thần ra. Và rất từ từ, nó cầm lấy tay của dì nó úp vào cu mình, khẽ bóp mấy đầu ngón tay cho nó ôm sát vào dương vật đang căng cứng của nó và sóc lên xuống. Một cảm giác kích thích dâng trào. Nó không thể tưởng tưọng được lại có một ngày chính dì ruột của nó phải làm điều này cho nó.

"Thế thế, cứ tiếp tục như vậy! Thật chậm thôi!" Nó ra lệnh rồi bỏ tay nó ra khỏi tay dì nó.

Thật ngạc nhiên, dì nó vẫn tiếp tục chuyển động bàn tay. Dì nó quay đầu đi chỗ khác. Và nó có thể nhìn thấy mặt dì nó đỏ bừng.

"Bây giờ thì nhanh lên" Nó yêu cầu.

Dì nó thực hiện theo lời nó mà không nói một lời. Cặc nó cảm thấy sướng điên lên khi được chính bàn tay thành thạo, từng trải của dì nó nắm chặt và xốc lên xốc xuống.

"Phải hành động ngay trước khi mình phun ra, nếu không thì hỏng bét!" - nó nghĩ. Và một bước tiếp theo nảy sinh trong đầu nó đối với bà dì xinh đẹp của mình.

"Được rồi! Bây giờ thì dì nằm xuống và tiếp tục làm việc đó bằng cái mồm của dì đi!"

"Cái gì???" Dì nó la lớn và nhảy xuống đất, chạy ra phía cửa. "Mày đã đi quá xa rồi đấy thằng ranh con ạ".

Nó đã lường trước được tình huống này rồi. Nó kéo cái điện thoại lại gần và ấn số. Nó đọc to từng con số mà nó ấn, cốt sao để dì nó có thể nghe thấy. Đó chính là...số điện thoại của chú nó mà nó đã nghe lén được lúc nãy.

"Hãy chờ chút để tôi cho chú tôi nghe cuốn băng này đã rồi dì hẵng đi!". Nó nói, mắt nhìn thẳng vào dì nó trong khi dì nó lưỡng lự, nửa đi nửa dừng. Trông dì nó thực sự bị sốc

Truyện Ngắn Chia tay
Hoàng Uyên Đinh

Biển.

- Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không rào trước đón sau, giống như cô định nói: "Mình về thôi anh" nhưng lại dùng sai từ.

Anh cười. Uể oải đứng dậy.

- Ừ, cũng tối rồi. Để anh đưa em về.

- Không - cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm ra biển - ý em muốn nói chia tay nghĩa là hết rồi. Mọi chuyện giữa anh và em nên chấm dứt ở đây.

Anh hơi sững lại, vẻ khó hiểu nhưng ngay lập tức đã bật cười, anh nghĩ chắc cô đang hờn dỗi chuyện gì.

- Em đang giận à? - anh kè sát vào tai cô và cố tình nói thật nhỏ giọng. Cô thoáng rùn mình. Anh có một chất giọng rất đặc biệt, nhất là mỗi khi thì thầm, nghe quyến rũ lạ. Cô quay lại nhìn anh, cố mĩm cười thật bình thường, mắt mở to không chớp, cô cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng. Cô không muốn anh đọc được điều gì trong đôi mắt cô.

- Anh biết, em chưa bao giờ giận anh. Trước đã như thế, bây giờ vẫn vậy. Chỉ là, em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em không muốn tiếp tục nữa. Thế thôi.

Nụ cười trên môi anh tắt hẳn. Anh mím môi, thoáng chút bối rối.

- Cô ấy... ừm... nói gì với em à?

- Không gì cả.

- Thế sao em... muốn chia tay?

Cô thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh. Anh không hiểu ý cô hay giả vờ không hiểu. Trò chơi này đã kéo dài rất lâu rồi. Cô thì muốn có kết quả nhưng anh lại không chịu kết thúc. Anh thoả mãn đứng giữa tình yêu của hai người con gái. Anh không mất gì, ngược lại, anh được rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy thắc mắc: "Có phải là ích kỷ không khi anh hành động như vậy?".

- Hay là em... không còn yêu anh nữa? - anh hỏi khi thấy cô im lặng.

Cô thấy xót xa. Yêu? Chính cô cũng không biết mình có yêu anh không. Cô đã đi bên anh suốt năm năm qua, không hy vọng điều gì. Cô hạnh phúc với những gì mình có. Cô đơn giản chấp nhận vị trí của mình mà không một lần suy xét nó có đúng là dành cho cô không.

- Em... thật... không còn yêu anh sao? - giọng anh có vẻ run run. Đôi mắt đã ươn ướt.

Cô luôn bất ngờ trước những phút yếu đuối của anh, mặc dù biết nó sẽ tới. Có lẽ, cô vẫn chưa chấp nhận được những điều hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại trong con người anh. Một vẻ ngoài vững vàng rắn rỏi đi chung với một tâm hồn nhạy cảm mong manh. Nghĩ buồn cười. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại như thế, vậy mà cô lại hiểu. Cuộc sống bôn ba tự lập từ nhỏ đã tôi luyện anh thành một người đầy bản lĩnh nhưng tình cảm đổ vỡ trong gia đình đã khiến anh yếu đuối đến không ngờ. Cô yêu anh có lẽ một phần là vì vậy. Bởi cái chất cứng cỏi trong anh cho cô cảm giác an toàn và được chở che; còn cái yếu đuối kia thoả mãn sự tự ái và kiêu hãnh rằng cô không là người con gái bình thường như bao người khác.

- Em yêu anh. Anh luôn biết điều đó - cô nói thật nhẹ nhàng và từ tốn. Điều đó đúng. Đúng như đơn giản một với một là hai vậy.

- Thế sao em lại nói chia tay?

- Yêu thì không được quyền nói tiếng chia tay sao?

- Không. Em yêu anh. Anh yêu em. Vậy tại sao phải chia tay cơ chứ?

- Bởi vì ngoài anh và em, còn có cô ấy.

- Cô ấy không là gì hết. - anh hơi cao giọng - Anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, em biết điều đó mà.

- Phải. Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn loay hoay không dứt được. Và em biết, cô ấy yêu anh nhiều lắm.

Anh nhăn mặt tỏ ý bực mình.

- Anh không quan tâm.

- Nhưng em quan tâm. Nhìn cô ấy đau khổ, em thấy mình như mang tội nặng.

- Em đừng vớ vẩn. Tội lỗi gì? Cô ấy biết về em, biết về tình cảm của anh dành cho em nhưng cô ấy vẫn chấp nhận bước chân vào. Đó là do cô ấy quyết định, cô ấy đau khổ với ai chứ?

- Anh không thấy nói thế là tàn nhẫn sao?

- Không. Anh chỉ nhìn thẳng sự thật để nói thôi.

Sự thật? Cô mỉm cười chua chát. Sự thật là anh không muốn lựa chọn. Sự thật là cả cô và người con gái ấy đều đau khổ. Người ấy không đủ can đảm rời xa anh. Vì lý do gì? Chính cô cũng không hiểu nỗi. Chỉ biết là trong hai người, phải có một người ra đi. Và cô biết, người ở lại không thể là cô.

- Đúng là cô ấy đã quyết định thế, nhưng chính anh cũng đâu muốn tránh né chuyện này, phải không? Anh để việc yêu em và việc có cô ấy ở bên cạnh cùng đồng hành trong đời như một sự hiển nhiên. Anh có biết cảm giác của em và của cô ấy như thế nào chăng? Đã bao giờ anh bận lòng?

- Em khó chịu ư? Sao trước giờ em không nói?

- Nói để làm gì?

- Để anh biết.

- Anh biết rồi thì sao?

- Thì... thì... - anh ấp úng.

Cô nhìn anh, thất vọng. Cô quay ra biển, nuốt vội giọt nước mắt đang chực trào khỏi mi.

- Thôi anh, điều đó không còn quan trọng nữa. Em chỉ mong chuyện chúng mình đừng trở nên quá căng thẳng. Em không muốn đưa anh vào thế khó xử, phải lựa chọn hoặc tình yêu hoặc gia đình. Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong đêm đó cách đây năm năm. Hãy thử trở lại giây phút ấy, chúng mình đang là bạn thân và coi như em từ chối không nhận tiếng "yêu" của anh. Vậy nhé. Mình vẫn là bạn.

- Em thật lòng muốn thế sao ? - anh nức nở.

Cô mĩm cười dịu dàng. Đưa tay lau vệt nước mắt cho anh.

- Anh không thấy như thế là vẹn toàn à? Anh không mất em và anh lại có cô ấy. Ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm. Ngoan nào - cô nói kiểu dỗ dành một đứa bé con, ráng sức làm cho giọng mình như đang bông đùa.

Anh kéo cô lại và ôm thật chặt.

- Anh không muốn. Cứ như bây giờ không được sao em? - anh nhìn thật sâu vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi - như thế này, em không hạnh phúc ư?

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy nhưng mỗi lúc cô đưa tay với thì nó lại tan ra. Cô bắt đầu tự hỏi, phải chăng vật ấy không hiện hữu và cô đang hoài công bắt ánh trăng trong bóng nước? Cô cúi đầu. Có những lúc người ta tự nhiên chẳng biết phải nói gì và im lặng là cách trả lời hay nhất. Anh rụt tay, vẻ ngạc nhiên vẻ đau đớn.

- Vậy là em đã dứt khoát. Em không cho anh được dự quyền quyết định phải không?

- Em không nói vậy. Mọi chuyện chưa hẳn đã hết. Em chỉ muốn anh hãy suy nghĩ về những điều em nói. Rồi mình liệu sau.

Cô đưa tay xắn lại tay áo sơ mi cho anh. Anh không bao giờ chịu cài nút , thích thả cho nó bay lùng thùng. Anh bảo cài nút thì nóng mà xắn lên thì anh không biết làm. Ban đầu vì bực mình thấy anh lôi thôi, cô mới làm giúp. Nhưng sau đó, nói sao anh cũng không chịu học, bảo cô làm đẹp hơn và anh thích được cô "chăm sóc" như thế. Lúc nghe anh lý sự, cô bật cười mà lòng thấy xao xuyến lạ. Rồi cứ mỗi lần hai đứa giận nhau, cái tay áo lại được lôi ra. Cô sẽ im lặng ngồi cẩn thận xếp từng lớp áo, vuốt phẳng phiu để có một đường gấp đẹp. Anh sẽ im lặng ngồi chăm chú ngắm cô. Giây phút ngắn ngủi ấy thường giúp hai người bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Đó là nói thời gian đầu lúc mới nhận lời yêu anh, càng về sau, cô coi hành động đó như một thói quen. Một thói quen dễ chịu. Tay áo đã được kéo lên gọn gàng và đẹp mắt. Cô thở mạnh:

- Thôi, anh về khách sạn trước đi.

- Em không về ?

- Không. Em muốn được một lần nhìn theo dáng anh từ phía sau lưng.

- Thì bây giờ anh quay lưng lại. Em ngắm đi. Rồi thì... mình cùng về.

Cô vừa cười vừa đẩy.

- Anh lại thế. Không về em... giận à.

Anh gãi đầu, vừa cười vừa bước, chốc chốc quay đầu nhìn như chờ đợi xem cô có theo sau không. Cô phải xua tay dậm chân giả vờ dỗi thì anh mới thật sự quay lưng đi. Khi cái dáng cao cao ngang tàng của anh khuất vào bóng cây cọ phía xa kia, bên trên bãi cát trắng , cô mới thong thả đứng lên và đi ra biển. Cô đứng yên cho từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân như thoa như nắn, nhắm mắt lại cho làn gió mơn man trên da thịt như vuốt như ve. Cô chợt thấy lòng thanh thản. Thanh thản vì sau bao nhiêu năm cô đã gỡ được nút thắt trong lòng mình. Cô biết anh sẽ trở về, ngủ khì một giấc chẳng thèm bận tâm suy nghĩ câu chuyện vừa rồi. Anh sẽ cho rằng cô chỉ hù doạ để dày vò anh chốc lát thôi. Ừ, chắc anh cũng chỉ cảm thấy đau khổ trong chốc lát thôi, rồi anh sẽ quên nhanh. Nhanh như sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cô nghĩ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Cô đi thật nhanh ra hướng bến xe, cô cần cho anh thấy sự kiên quyết của mình, có lẽ anh sẽ giận sẽ trách nhưng... chưa bao giờ bước chân cô lại vang lên vui vẻ thế này!

  /