08-04-1968
Mổ một ca ruột thừa trong điều kiện thiếu thốn, thuốc giảm đau chỉ còn vài
ống Novoraine nhưng người thương binh trẻ không hề kêu la một tiếng, anh
còn cười để động viên mình, nhìn nụ cười gượng trên đôi môi khô vì mệt
nhọc, mình thương anh vô cùng. Rất đau xót rằng sự nhiễm trùng trong ổ
bụng không do ruột thừa vỡ. Tìm kiếm gần một giờ đồng hồ không thấy
nguyên nhân mình đành đóng lại cho đặt dẫn lưu và đổ kháng sinh trong ổ
bụng. Nỗi băn khoăn của một người thày thuốc cộng nỗi thương xót mến
phục người thương binh ấy làm mình không thể yên long, vuốt nhẹ mái tóc
anh mình muốn nói với anh rằng: với những người như anh mà tôi không cứu
chữa được thì đó sẽ là nỗi đau xót khó mà phai đi trong cuộc đời phục vụ của
một người thày thuốc.
10-04-1968
Vậy là hết chiều nay các anh lên đường để lại cho mọi người một nỗi nhớ
mênh mông giữa khu rừng vắng vẻ. Các anh đi rồi nhưng tất cả nơi đây còn
ghi lại bóng dáng các anh: những con đường đi, những chiếc ghế ngồi chơi
xinh đẹp, những bài thơ thắm thiết yêu thương. Nghe anh Tuấn ra lệnh: “ Tất
cả ba lô lên đường! ” những chiếc ba lô vụng về may bằng những tấm bao
mỳ đã gọn gàng trên vai, mọi người còn nấn ná đứng lại trước mình bắt tay
chào mình một lần cuối. Bỗng dưng một nỗi nhớ thương kỳ lạ đối với miền
bắc trào lên trong mình như mặt song những ngày mưa lũ và … mình khóc
ròng đến nỗi không thể đáp lại lời chào của mọi người nữa. Thôi! Các anh đi
đi, hẹn một ngày gặp lại trên miền bắc thân yêu.
Suốt một đêm, một ngày lo lắng vì ca mổ của Sang, chiều nay long mình vui
sướng xiết bao khi thấy Sang ngồi dậy, nét mặt anh còn in nỗi đau đến mệt
nhọc nhưng nụ cười gượng nở trên môi. Bàn tay anh khi nắm tay mình mến
thương tin tưởng. Ơi người thương binh trẻ tuổi rất đỗi dũng cảm kia ơi, tôi
thương anh bằng một tình thương rộng rãi nhưng rất sâu xa: tình thương của
một người thầy thuốc trước bệnh nhân, tình thương của một người chị với
đứa em đau ốm (thực ra Sang bằng tuổi mình) và tình thương ấy đặc biệt
hơn với mọi người vì cộng them cả lòng mến phục.
Anh có thấy được điều đó trong cái nhìn lo âu của tôi không? Có thấy bàn tay
tôi dịu dàng đặt nhe trên vết thương, trên đôi tay xanh gầy của anh đó
không? Chúc Sang mau bình phục để trở về với đội ngũ chiến đấu, vời bà mẹ
già đang vò võ ngóng trông con từng giờ từng phút.
12-04-1968
Rừng chiều sau một cơn mưa, những là cây trong trước ánh nắng, mỏng
manh xanh gầy như bàn tay một cô gái cầm cung.
Không khí bao trầm lặng và buồn lạ lung, cả khu nhà bệnh nhân im lặng, bên
khu nhân viên cũng chỉ nghe mình tiếng Hường rì rầm trò chuyện với ai. Một
nỗi nhớ mêng mang bao trùm quanh mình, nhớ ai? nhớ ba, nhớ má, nhớ
những người vừa ra đi và … nhớ cả một người bệnh nhân đang chờ mình
đến với anh nữa. Bên trong nỗi nhớ hình như có một nỗi buồn sâu kín, thầm
lặng nhưng rất nặng nề. Dù sao vết thương long vẫn đang rỉ máu, dù mình có
muốn lấy công việc, lấy mọi nỗi nhớ khác đè lên trên, nó vẫn trỗi dậy xót xa
vô cùng. Hãy quên đi Ch. Ơi! Hãy quên di mà tìm lại niềm hy vọng mới mẻ
xanh tố trong lành hơn. Hãy lấy niềm tự hào mà quên đi sự thất vọng, con
người ấy đâu còn xứng đáng với tình yêu trong trắng chung thuỷ của Thuỳ.
Ơi những người thân yêu của tôi trên quê hương Đức Phổ này, có ai hiểu và
cảm thông hết nỗi lòng tôi chăng? Nỗi lòng tôi chăng? Nỗi lòng một cô gái
đầy ước mơ hy vọng mà không được đáp lại một cách xứng đáng!
13-04-1968
Thư từ rất nhiều, từ khắp bốn phương gửi về, cảm ơn tất cả mọi người đã
giành cho tôi những tình thương mến thiết tha. Đọc thư niềm vui chen lẫn với
nỗi buồn. Tại sao mọi người có thể giành cho mình những tình thương ấy mà
một người, một người đã được hưởng một tình yêu trong trắng chân thành,
lại không xứng đáng với mình? Buồn làm sao hở M! Mình những muốn lấy
tình thương của mọi người đền đáp cho chỗ trống của tâm hồn mà không
sao làm được. Trái tim mình vẫn cứ bướng bỉnh đập theo nhịp đọ của tuổi đôi
mươi đầy hy vọng đây thương yêu. Thôi hãy bình tĩnh lại với nhịp đập yên
bình của mặt biển những buổi chiều lặng gió đi tim ơi!
14-04-1968
Một bài thơ làm tặng cho mình, bài thơ của một thương binh đang nằm viện,
xuất phát từ lòng mến thương cảm phục đối với một người bác sỹ đã chăm
sóc anh và mọi bệnh nhân khác một cách tận tình. Anh ta tìm hiểu kỹ về mình
và viết bài thơ tặng mình. Bài thơ tràn ngập niềm mến yêu chân thành và nỗi
đau xót trước mối tình tan vỡ của mình. Anh ta nói lên những lời nói xót xa
cay đắng của một cô gái bị người yêu phụ bạc.
Đọc bài thơ… mình buồn vô hạn, không thể dấu được mình ghi ngay dưới
bài thơ đó dòng chữ “Cảm ơn trước tình thương mến của anh nhưng hình
như anh chưa hiểu Trâm. Hứa với anh rằng sẽ có lúc nào đó để anh hiểu về
một người con gái của XHCN” và mình trả lại bài thơ.
Ôi! Đây mới là điều đáng buồn nhất trong quan hệ với M. Mọi người đều
trách M. đều thương mình nhưng mình xót xa biết bao nhiêu khi thấy người
ta thương mình bằng một tình thương có cả sự thương hại nữa! Dù anh
Thiết, dù Hào, Nghinh… ai ai đi nữa đã cảm thương san sẻ với mình, mình
vẫn không muốn. Một mình mình đủ giải quyết rồi, mảnh đất tâm hồn mình
vẫn màu mỡ, vân đủ sức để gieo lên đó một mùa hoa tươi đẹp được kia mà.
Hỡi tất cả mọi người, không cần tưới lên mảnh đất ấy những giọt lệ xót
thương đâu, hoa thắm phải được tưới bằng nước mat trong lành. Mỗi ngày
tình cảm với M. càng lạt phai đi và nỗi trách móc càng lớn dần lên. Mình đã
và sẽ xa dần người bạn ấy. Anh đâu có xứng đáng với mình?
Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 4 năm 1968 (Phần 1/3)
Posted by Admin
On
Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010