banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 6 năm 1968 (Phần 3/3)

Posted by Admin On Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

20-06-1968

Thư Đường gửi về, lá thư đẫm nước mắt từ ngục tù lọt qua bàn tay hợp phát về đây với mình. Đường viết: “Lá thư tay đơn sơ nhưng xin chị hãy giữ làm kỷ vật vì noógói trọn cả tấm chân tình của em trong đó, nếu em không còn nữa thì chị hãy nhớ rằng mãi mãi cho đến lúc chết em vẫn tôn thờ yêu quý chị”.

Mình gặp Đường vào một buổi chiều nắng gắt khi mình xách ba lô từ tỉnh tìm về Đức Phổ, mảnh đất Phổ phong lạ lùng đã đón mình bằng tất cả mến thương, điển hình là Đường. Chỉ một ngày sống ở nhà Đường cậu bé ấy đã quấn quýt bên mình. Đó là một cậu bé học sinh thông minh can đảm, nếu ở chế độ XHCN có thể đó là một cây bút trẻ có triển vọng, nhưng ở đây dưới mái trường của địch những hạn chế đau xót đối với tâm hồn ham hiểu biết, giàu ước mơ như Đường. Mình đã cảm thông với tâm tính cậu học sinh đó, trong một thời gian ngắn hai chị em cam thấy gắn bó. Chiêu hôm sau mình trở về vị trí, Đường ở lại ít lâu sau, em bị bắt trong lúc đi làm công tác trở về.

Chúng đã đánh đập Đường dã man tàn ác hết sức nhưng Đường không nửa lời khai, chúng lập hồ sơ đưa đi Côn Đảo may nhờ có một thầy dạy cũ xin cho Đường ở lại, bây giờ chúng đưa Đường đi lính, đang trong thời kỳ luyện tập. Liệu đến lúc ra chiến đấu Đường có trở về được với đội ngũ cách mạng hay không? Hay một viên đạn nào đó sẽ làm đứt đoạn cuộc đời đầy hy vọng của Đường?



28-06-1968

M. ơi! M. lại về đó ư? Lại là M. của những tối thứ tư trên con đường cũ đó ư? Nếu M. nói rằng trong quan hệ giữa chúng ta M. chưa hề phạm một sai lầm nào đối với Thùy cả? Nếu là như vậy thì… cuộc đời sẽ ra sao M. nhỉ? Thùy đâu phải đứa hẹp hòi, cũng không là kẻ thiểm cận, vầy mà Th. đã đi đến kết luận như thời gian qua nghĩa là đã có cả một quá trình suy nghĩ. Cũng chẳng biết sẽ nói với M. như thế nào. Không! M. ơi, hãy đi đi, đừng gieo đau buồn lên con tim rớm máu của Th. nữa nếu quả thực giữa chúng ta không thể có một hạnh phúc vĩnh viễn, dù hai chúng ta còn sống sau cuộc chiến tranh này.



30-06-1968

Mùa thu chưa đến mà lá vàng chìm ngập cả không gian. Chưa bao giờ mình cảm thấy đau khổ và cô đơn đến mức này. “Đời phải trải qua giông tố nhưng chớ có cúi đầu trước giông tố”. Thì hãy đứng dậy Thùy ơi, dù gió mưa giông bão đang nổi lên, dù nước mắt chảy tràn thành suối nguồn đau khổ thì cũng hãy giữ vững tinh thần. Th. hãy bằng nghị lực, bằng niềm tin ở chính nghĩa, bằng lý tưởng cuộc đời mình mà đi tiếp những bước đường gai góc gian lao. Có thắng lợi nào đến với chúng ta mà không phải đổi bằng mồ hôi nước mắt, bằng suy nghĩ khổ đau có khi bằng cả xương máu nữa Thuỳ à. Khi biết tình yêu tan vỡ Th. không rơi một giọt nước mắt vậy mà sao bây giờ Th. lại mềm yếu đến vậy hở Th.?

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))