04-06-1968
Càng đi vào thực tế càng thấy phức tạp. Con người sao sống với nhiều đòi hỏi quá đi. Không bao giờ thoả mãn được cả, càng ngày càng muốn hoàn chỉnh, càng ngày càng lắm yêu cầu và trong nhưng bước tiến lên ấy bao nhiêu là gai góc cản trở, nếu không vững chí bền tâm sẽ dễ dàng thất bại.
Ơi cô gái sống với nhiều suy nghĩ kia ơi, nghĩ làm gì cho nhiều để rồi phải nặng những đau buồn. Hãy cứ tìm lấy niềm vui đi, hãy cứ sống giàu lòng tha thứ, giàu sự hy sinh một cách tự giác đi. Đừng đòi hỏi ở cuộc đời quá nhiều nữa.
Mưa vẫn cứ rơi hoài, mưa càng thêm buồn thấm thía và mưa lạnh làm cho người ta thèm khát vô cùng một cảnh xum họp của gia đình. Ước gì có cách bay về căn nhà xinh đẹp ở phố Lò Đúc để cùng ba má và các em ăn một bữa cơm rau muống và nằm trong tấm chăn bông ấm áp ngủ một giấc ngon lành.
Đêm qua mơ thấy hoà bình đã lập lại, mình trở về gặp lại mọi người. Ôi! giấc mơ hoà bình độc lập đã cháy bỏng trong lòng cả 30 triệu đồng bào ta từ lâu rồi. Vì nền hoà bình độc lập ấy mà chúng ta đã hy sinh tất cả. Biết bao nhiêu người đã tình nguyện hiến dâng cả cuộc đời mình vì bốn chữ: Độc lập, Tự do. Cả mình nữa, mình cũng đã hy sinh cuộc sống riêng mình vì sự nghiệp vĩ đại ấy!
15-06-1968
Nhật ký ơi! Đừng trách Thùy nghe, nếu như Thùy cứ ghi vào nhật ký những dòng tâm sự nặng chĩu đau buồn. Tiếng súng chiến thắng đang nổ dòn trên khắp chiến trường Nam-Bắc. Thắng lợi đã đến gần chúng ta rồi… nhưng trên mảnh đất Đức Phổ này vẫn còn nặng những đau thương, ngày từng ngày
máu vẫn rơi, xương vẫn đổ. Điều đáng buồn nhất là trong gian khổ ấy Thùy chưa thấy được sự công bằng, sự trung thực. Chưa có một sự đấu tranh để thắng những cái ty tiện đớn hèn cứ xảy làm sứt mẻ danh dự của hai chữ Đảng viên và làm mòn mỏi niềm vui say công tác của mọi người trong bệnh
xá. Thùy ơi! Th. chịu thua sao? Khi mà anh em quần chúng Đảng viên, thanh niên đều ủng hộ Th. mà vân không thắng được một vài cá nhân đang hoành hành trong đội ngũ cán bộ của bệnh xá. Cả mùa khô ác liệt không một lúc nào mình thấy bi quan, mình luôn cười trong gian khổ vậy mà bây giờ mình đau khổ quá đi. Kẻ thù phi nghĩa không sợ mà sợ những nọc độc của kẻ thù còn rớt lại nơi đồng chí của mình. Hãy giữ vững tinh thần đấu tranh, hãy tìm thấy niềm vui của kẻ chiến thắng,
hay tự tin ở mình, mong Th. hãy giữ nghị lực để đấu tranh đến cùng vì sự nghiệp cách mạng.
Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 6 năm 1968 (Phần 2/3)
Posted by Admin
On
Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010