banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 7 năm 1968 (Phần1/3 )

Posted by Admin On Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

03-07-1968

Tháng 7 lại về với những cơn gió nam xào xạc thổi rung cây, từng buổi sớm mai dịu mát và từng đêm trăng êm ả giữa rừng. Tháng 7 năm nay trong cái nắng chói chang còn cháy bỏng niềm tin ở thắng lợi, cháy bỏng niềm mơ ước hoà bình, tháng 7 năm nay còn nặng chiếu đau thương căm thù khi đất nước còn chìm trong lửa khói chiến tranh. Từ những năm xa xôi mình đã biết tháng 7 với ngày 20, ngày hội nghị hiệp thương, nhưng nhận thức cho đầy đủ về ngày đó về sự đấu tranh xướng máu về cả một quá trình cách mạng vĩ đại bằng công sức của 30 triệu con người trên mảnh đất VN ngày lần anh hùng này thì hình như mới độ 6 năm nay. Đó là một mùa hè ở Hà nội, khi đêm tháng 7 êm dịu ôm trầm lấy không gian, trên con đường vắng mình từ giã người chiến sỹ giải phóng quân, tiễn anh lên đường đi vào cuộc kháng chiến thần thánh. Từ đó đến nay mình đã lớn thêm mỗi khi tháng 7 lại về.

Giờ đây, cũng là một ngày tháng 7, giữa núi rừng mình đang cùng thương binh chạy càn. Chạy càn ở từ thế chiến thắng, chỉ có những người VN như chúng ta mới thấy được cái thế chiến thắng dù địch đang đuổi theo sau lưng, dù vai nặng chĩu ba lô, dù chân đạp rừng băng suối đi lánh địch.

Mình từng nhớ đến câu thơ của Tố Hữu:

Khắp nơi đâu trên trái đất này

Như miền Nam đắng cay chung thuỷ

Như miền Nam gan góc dạn dày.

Nhà thơ của chúng ta đã nói đúng vô cùng, vì có nơi đâu như mảnh đất này không? Có nơi đâu mà mỗi người dân dều là một chiến sỹ diệt mỹ, mỗi mảnh đất đều thấm máu kẻ thù, mỗi gia đình đều mang khăn tang mà vốn kiên cường chiến đấu với niềm lạc quan ky lạ. Thuỳ ơi, vinh dự biết bao khi Thuỳ được đứng trong đội ngũ chiến đấu ấy.



05-07-1968

Một người bạn của M. về bệnh xá. Câu chuyện mà anh nói với dụng ý ven đắp cho quan hệ giữa mình với M. ngược lại chỉ làm mình thêm tự ái và buồn. Quả thực M. không xứng đáng với tình yêu chung thuỷ của mình, tại sao mọi người lại khuyên mình hãy tha thứ cho M. và trở lại với M.? Không đâu, mình không bao giờ chịu một tình yêu chắp vá và M. cũng không phải là kẻ chịu van xin mình tha thứ để được một tình yêu chắp vá. M. nói rằng anh không hề phạm một sai lầm nào dù nhỏ đối với mình, đó là một lời nói không thực, chính buổi chia tay nhau cách đây 8 năm về trước M. đã nhận sai lầm là tại sao lại ngỏ tình yêu với một người con gái mà anh biết rằng không nên đặt vấn đề yêu đương và xây dựng gia đình. Sai lầm đó là khởi đầu để rồi sau này M. tiếp tục sai lầm nữa. M. ơi! nếu anh đọc những dòng này anh sẽ nói sao? Sẽ mất bao nhiêu đêm để tranh luận cùng em cho ra lẽ.



06-07-1968

Những lá thư mộc mạc chân thành vẫn không sao an ủi và làm vơi nỗi nhớ thương của mình. Anh em bè bạn ở đâu cũng nhớ cũng thương mình vậy mà mình vẫn cảm thấy cô đơn. Mình chưa được dứng trong một tập thể tiên phong nhất. Trái tim mình thiếu ngọn lửa của Đảng và của tình yêu sưởi ấm! Mình đã đến với Đảng bằng cả con tim chân thành tha thiết, nhưng hình như sự đáp lại cũng không hề như vậy, và với M. anh cũng đã không xứng đáng. Cuộc đời có ba việc lớn: Lý tưởng, sự nghiệp và tình yêu. Chưa việc nào mình đạt được cả, vì vậy không buồn sao được. Những ngày này nhớ nhà vô kể, gió rừng xào xạc, mình nghe như khóm mía sau nhà đang xao xác trở mình cọ lá vào nhau. Nắng hè chói chang mình tưởng như đang cùng bè bạn học tập và vui đùa trong những chiều hành lang đầy nắng ở bệnh viện Bạch Mai… bất cứ một hình ảnh, một âm thanh nào cũng đèu có thể gợi lại những ngày sống trên miền Bắc XHCN. Bây giờ ngoài ấy ra sao? Ba má làm việc có thoải mái không? Có gặp những gì vướng mắc trong công tác không? Ba má yêu thương ơi, đứa con gái mà ba má đã cưng từ thuở nhỏ ấy bây giờ đang thực sự bước vào cuộc đời, một cuộc đời thực tế hết sức với đầy đủ mọi mặt: yêu thương, căm giận, tin tưởng, đau buồn, một cuộc đời có đầy đủ máu, nước mắt, mồ hôi và cả thắng lợi giành được từ trong muôn nghì gian khổ ấy. Ba má có tin rằng con sẽ vượt qua được không? Đứa con gái đa sầu đa cảm nhưng lại giàu niềm vui và nghị lực của ba má sẽ thắng. Đó là một lời hứa nghiêm túc đó ba má ạ!



08-07-1968

Mấy bức tranh và dòng chữ đơn sơ của Mùi gửi tặng làm mình cảm thấy bâng khuâng: “Lần này mình không vứt cho tập thể một bức thư không phải vì không thương yêu người bạn gái rất quí của mình…”. Vậy thì vì sao hở Mùi? Tâm tình những đứa tiểu tư sản bao giờ cũng phức tạp, có điều lạ mình vân muốn như vậy hơn là cái giản đơn rành mạnh chất phát của người nông dân.

Tính tiểu tư sản của mình còn ở đó đó, chứ còn không phải như họ nói mình tác phong tiểu tư sản đâu. Tiểu tư sản gì đâu trong tác phong khi mà mình hoà mình được khắp trong mọi tầng lớp nhân dân?

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))