banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 7 năm 1968 (Phần 2/3)

Posted by Admin On Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

11-07-1968

Một đêm dài nói chuyện với Luân, một học sinh đang học bổ túc y tá, những buổi nói chuyện như thế này đã bồi đắp cho tình thương của mình thêm phong phú, đã xây dựng cho mình một ý thức về sự giác ngộ cách mạng và về nhân sinh quan của một người cộng sản. Hơn những bài lý thuyết, cuộc đời Luân là một bài học về những vấn đề ấy. Từ 10 tuổi đâu Luân đã biết cách mạng, em biết nỗi căm thù của một gia đình bị cô lập trước chính quyền của Mỹ Diệm. Em biết nỗi thương bà già, thương mẹ trẻ, em thơ đang chịu muôn ngàn đau khổ dưới chế độ của chúng. Và em đã đi, đêm đêm băng rào của ấp chiến lược liên lạc đưa tin tức cho cán bộ. Rồi mới 15 tuổi đầu em cấm súng tham gia du kích, từ ấy đến nay bàn tay của cậu bé 21 tuổi ấy đã bao lần bắn gục Mỹ và cũng đã bao lần đỡ trên tay em những đồng chí của mình đã ngục xuống trên mảnh đất quê em. Cả mùa khô năm qua Luân đã trụ bám cùng đội du kích Phổ Minh, ngày nằm công sự, đêm đi làm công tác.

Mưa gió phong sương đã đọng trên khuôn mặt của tuổi 20. Luân hơi già trước tuổi và già hơi rất nhiều lần so với tuổi đời về tuổi làm cách mạng. Mình thương Luân, phục Luân, tuy Luân còn một số nhược điểm nhưng đó là một trong những người dân Việt nam anh hùng và ngàn lần anh hùng.

Đêm khuya, đài phát thanh đã hết nói từ lâu, hai chị em vẫn còn thao thức, mỗi người một ý nghĩ. Mình nghĩ đến ngày hoà bình, minh mong ước Luân cũng như muôn ngàn thanh niên Miền Nam 20 năm ròng đắng cay gian khỏ sẽ còn sống còn được hưởng những ngày hạnh phúc ấy! Còn Luân, em nghĩ gì hở em? Hãy nuôi mãi niềm tin, hy vọng của tuổi trẻ, chị không muốn thấy sự khổ đau đang về trong đôi mắt còn thoáng nét ngây thơ của em đâu.



14-07-1968

Được tin cha chết, Thuận ngã trên giường khóc nức nở, tiếng khóc cố kìm lại vẫn bật lên, tiếng khóc của một người con trai đầy nghị lực như Thuận làm mình thấy xót xa như ai xát muối vào ruột. Thương Thuận vô vàn mà chẳng biết nói gì với Thuận. Thuận mồ côi mẹ từ nhỏ, người cha cặm cụi nuôi ba đứa con, người chị gái của Thuận mới bị pháo bắn chết cách đây hơn nửa tháng, bỏ lại 4 đứa con thơ dại. Đó phải chăng là nỗi buồn thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt rất đẹp của người trai trẻ tuổi ấy. Thuận còn một em gái, đứa em từ lúc chưa đến tuổi trưởng thành cũng đã đi làm cách mạng. Ngay từ buổi đầu gặp gỡ mình đã cảm thấy mến thương Thuận, không phải vì Thuận có gương mặt của một arteur, khi anh còn là sinh viên, mà là vi tính nết chăm học chăm làm, biết đối xử có tình có lý với mọi người xung quanh của Thuận. Bây giờ biết nói gì để an ủi Thuận được đây, cha Thuận chết ai sẽ nuôi hai anh em đi thoát ly công tác, nhà cửa ruộng vườn sẽ bỏ cho ai. Chính mình, mình cũng chẳng hiểu sẽ giải quyết ra sao để trọn vẹn đôi đường. Thuận đang ngồi trước mặt mình, đôi mi dài chớp chớp cố dấu nỗi nghẹn ngào nhưng giọng nói vẫn hơi đứt quãng: “Chị cho em về nhà giải quyết sắp xếp việc gia đinh mấy bữa rồi sẽ trở lên, nhà em bây giờ trâu bò ruộng đất chỉ còn em giải quyết chị thông cảm cho em!”. Không hiểu Thuận còn định nói gì nữa không mà câu nói dừng lại đó. Vuốt nhẹ trên đôi tay đang nóng bừng vì sổt rét của Thuận mình cũng nghẹn lòng: “Em cứ về lo giải quyết cho xong công việc nhà, vấn đè học tập em đừng lo, chị và lớp sẽ tất cả cho em. Mong sao em vững vàng trong công tác và học tập”.

Đi nghe em, đi cho vững trên con đường máu lửa nhưng vô cùng vinh quang mà em đã chọn.



18-07-1968

Nhận được 10 lá thư miền Bắc một lúc. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều toát lên niềm thương yêu tha thiết đối với mình và mỗi người mỗi nét vẽ thành một bức tranh sinh động về miền Bắc anh hùng. Miên Bắc thân yêu vẫn khoẻ mạnh vươn lên trong bom rơi lửa đạn. Chiến tranh không hề làm chậm bước đi của đất nwocs ta trên đường chiến thắng. Dĩ nhiên vân có những vết thương đau trên mình đất nước nhưng như một người trai đầy nghị lực mặc dù vết thương đau chàng trai vẫn đi, nụ cười trên môi và niềm tin trong đôi mắt. Mình đã gặp biết bao nhiêu người trai như vây trên đất miền Nam anh hùng này và hôm nay qua những lá thư miên Bắc hình ảnh chàng trai ấy lại hiện lên vĩ đại và sinh động vô cùng.

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))