banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 11 năm 1968 (Phần 3/4)

Posted by Admin On Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

12-11-1968
Không hiểu sao bỗng dưng mình lật những tờ nhật ký cũ những trang thư cũ
của Nghĩa soi lại tình thương của mình với đứa em trai nuôi ấy. Xem tình
cảm của mình có còn nguyên vẹn và sâu đậm như xưa không? Ngày xưavà
cả bây giờ mình vẫn thương Nghĩa, một tình thương sâu sắc vô cùng, chắc
chắn rằng mãi mãi về sau tình thương ấy vẫn nguyên vẹn. Nhưng có một
điều cái nao nức sôi nổi buổi đầu ấy đã phai đi ít nhiều. Tình thương với
Nghĩa bây giờ như lẽ dĩ nhiên không thể mất được. Sở dĩ như vậy là vì mình
muốn hỏi mình có phài là một người có mới nới cũ hay không? Có Thuận,
thương yêu của mình như dồn hết cho đứa em yêu quí đó, nhưng so lại thì
ngày xưa mình cũng đã thương Nghĩa như vậy, cũng là nỗi nhớ mong kỳ lạ
khi xa cách, cũng là nỗi niềm mong đợi thiết tha khi vắng bóng người thân.
Và Nghĩa giống Thuận vô cùng trong tình thương đối với mình, từ suy nghĩ
cho đến hành động y như hôm nào bất hoà với Nghĩa trong chuyện của mình
không nhận chiếc nhẫn bây giờ lại đến việc thấy phiền phức với Thuận khi
em cho mình tiền mua đài. Trong sự bực bội mình lại càng thấy hết tình
thương của nó. Tình thương không thể đánh giá bằng vật chất nhưng dù sao
đó cũng là những biểu hiện sâu sắc. Thuỳ ơi, sung sướng biết bao nhiêu khi
cuộc đời đã nâng niu Thùy trong những niềm ưu ái mênh mông mà chắc
rằng ít người được hưởng như Thùy. Tại sao lại có những tình thương như
vậy nhỉ? Mình không thể trả lời cho hết được đâu!

 

16-11-1968


Biết nói sao cho hết tình thương mà chị em mình đã giành cho nhau. Đứng
bên em chị cảm thấy vô cùng sung sướng khi em cầm bàn tay chị đặt vào
đấy tất cả tình yêu thương tin tưởng, có đôi lúc nào đó mình tự kiểm điểm lại
mình và cả em xem có điểm nào cần xem lại hay không? Nhưng thực ra dù
tình thương bao la sâu thẳm đến mức nào thì cũng là tình cảm cách mạng,
tình cảm trong trắng chân thành của những trái tim khao khát yêu thương,
những trái tim rớm máu vì cuộc chiến tranh khói lửa này, và cũng chỉ có thế
thôi không còn lý do nào khác nữa. Vậy mà vẫn cảm thấy kỳ lạ vì tình cảm
bao la của những người cách mạng.

20-11-1968
Chia tay em, mỗi lần chia tay mỗi lần thấy tình thương thêm sâu nặng, ôm
em trong lòng mình hiện lên đôi mắt em và cảm thấy rằng không gì có thể
làm chị em mình quên được những giờ phut xum họp. Em hỏi chị nhiều lần
tái sao chị lại thương em, vì sao ư? Vì cuộc đời đau khổ của em, vì lòng dũng
cảm trước gian nguy ác liệt của em và vì trái tim em đang khát khao một tình
thương mà cuộc sống em lại cô đơn giá lạnh. Đành rằng em được nhân dân
đồng chí thương mến nhưng tình thương sâu đậm thiết tha thì chưa có với
em. Chị đến với em bằng lòng cảm phục, bằng sự tin tưởng và bằng một tình
thương kỳ lạ. Chị không nói rằng chị sẽ thương em hơn hết mọi người, chị
không nói rằng chị thương em hơn Nghĩa, hơn Khiêm, nhưng chị có thể nói
với em rằng mãi mãi chị sẽ thương em với tình thương sâu sắc chân thành
và thiết tha vô hạn.
Còn em, em cầm tay chị tha thiết nói rằng: “Hãy tin em, hãy tin rằng trước
đây, bây giờ và cả về sau không một người nào có thể chiếm được ở em tình
thương hơn đối với chị trừ cha me em đã chết”. Gặng hỏi em nhiều lần mà rồi
em vẫn không thay đổi ý kiến, một ý kiến mình cho là thiếu thực tế. Biết nói
sao, vâng? Thì chị tin em và hứa với em rằng sẽ cố gắng hết sức mình để
đền đáp lại tình thương cao cả thiêng liêng đó.
Ôi! Người em thân yêu, em là ngọn lửa rực sáng roi chiếu mối tình cách
mạng, một mối tình mà trước đây chị chỉ hiểu nó với một khái niệm chung trìu
tượng.

24-11-1968


Cuộc đời vẫn diễn ra trước mắt ta với trăm nghìn vẻ yêu thương, đau khổ, hy
vọng và ghen tỵ địa vị. Con người, đâu phải chỉ có trái tim đầy máu đỏ, trong
cấu tạo chính trái tim cũng chỉ có một nửa chứa máu đỏ, một nửa chứa máu
đen rồi, cho nên trong bộ não cũng có những điểm suy nghĩ sáng ngời thông
minh đẹp đẽ mà cũng có những điểm đen sì, tăm tối những ý nghĩ đớn hèn.
Đã hiểu cặn kẽ như vậy rồi thì hãy bình tĩnh vững vàng trước cuộc sống.
Đêm nay, bên ngọn đèn khuya Thùy ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Không muốn
buồn mà sao nỗi buồn cứ đến che mờ trên đôi mắt. Ao ước vô cùng có một
người thân yêu ở đây để họ cùng san sẻ mọi nỗi niềm. Giá mà có em ở đây
chắc em sẽ cầm tay chị cảm thông thương xót hôn lên bàn tay đó, phải thế
không em?

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))