banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 11 năm 1968 (Phần 2/4)

Posted by Admin On Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

08-11-1968

 
Ngồi bên em cầm bàn tay em ấm nóng thương yêu, bỗng dưng mình thấy
đau xót vô cùng khi nghĩ rằng không có cách nào để bảo vệ cho em cả. Nếu
trong cuộc chiến đấu ác liệt này, em ngã xuống thì em ơi, sẽ suốt đời chị nhớ
giây phút hôm nay, nhớ suốt đời đôi mắt của em rực sáng tình thương và
cũng nhớ suốt đời lời em ấp áp. Em ơi, nếu vậy… bao giờ cho nguôi đau
đớn. Cứ mỗi lần nghe em nói về tình thương của em với chị, chị lại thấy kỳ lạ.
Tại sao những người cách mạng lại có thể thương nhau đến mức ấy nhỉ, một
tình thương sâu thẳm và mênh mông như biển cả, một tình thương trào dâng
như những đợt sóng bạc đầu, một tình thương trong trắng, chân thành vô
hạn.

10-11-1968


Những hoạt động xã hội ngày một mở rộng đối với mình. Đại hội phụ nữ tình
mời dự, hội Thanh niên giải phóng tỉnh mời dự nhưng mình không có điều
kiện tham gia. Trong cách bố trí sắp xểp kể ra cũng có những điều kiện chưa
hợp lý. Một lần nữa mình hiểu thêm về lòng ghen tỵ của người đời, vẫn còn
những người không vui khi thấy đồng chí của mình tiến lên.
Những phút giây lịch sử trong tình chi em, trong đời người. Hãy nhớ trọn đời
nghe em!


11-11-1968


Tại sao mình lại cảm thấy buồn da diết khi mọi người lên đường. Không thể
nói được rõ vì sao cả. Thực tình mình rất tức là không được dự những cuộc
hội nghị mà nếu có mình chắc sẽ được nghe hiểu và thấy nhiều điều đáng
quí. Có lợi cho sự tiến bộ của mình.
Còn vì sao nữa ư? Muốn phân tích tình cảm cho thực rõ ràng mà cuối cùng
cũng chỉ kết luận được rằng: có một nỗi buồn da diết khi chia tay, có một nỗi
nhớ mêng mông khi xa cách và một sự lo lắng khắc khoải trong lòng.
Cũng những ngày này năm ngoái, khi rời Phổ Hiệp ra đi, mình đã ngạc nhiên
hỏi lại mình rằng: tại sao chỉ là tình cảm chị em mà con tim mình lại rung
động một cách sâu xa đến vậy. Bây giờ mình lại một lần nữa lặp lại câu hỏi
đó. Câu trả lời thì chỉ có một là vì tình cảm cũng mọng trong trái tim mình cho
nêndù chỉ là một tình cảm ai cũng đủ làm mình xao xuyến rung động.
Thuỳ ơi! Cô gái giàu yêu thương kia ơi! Đôi mắt cô đừng long lanh nước mắt,
dù là nước mắt tập trung của rất nhiều nỗi buồn đọng về trong đó. Cô hãy
cười như nụ cười luôn nở trên môi, đừng để ai đó tìm đựơc sau nụ cười ấy
một tiếng thở dài. 25 tuổi rồi, hãy vững vàng chín chắn với tuổi đó.

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))