banner

Jimmy Valentine - O.Henry (phần I)

Posted by Admin On Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011


Jimmy Valentine - O.Henry

Phần một
(truyenonline.net)Một chiều tối một người lính gác tới xà lim nhà tù giam Jimmy Valentine và dẫn anh lên văn phòng cai ngục. Tại đây người ta trao cho anh lệnh ân xá mà ông thống đốc đã ký sáng hôm ấy. Jimmy cầm lấy lệnh với một bàn tay mệt mỏi. Anh đã ngồi tù gần mười tháng cái bản án phạt bốn năm tù. Khi một người như Jimmy Valentine – với nhiều bạn bè ở bên ngoài – bị cầm tù, anh cho rằng chỉ ở một hoặc hai tuần. Nhưng các bạn anh gặp phải sự phản đối bất ngờ từ phía ông thống đốc, và lệnh ân xá đã bị hoãn lại.
“Bây giờ, Valentine”, viên cai ngục nói, “anh sẽ được tha vào sáng mai. Anh không phải là người xấu. Tôi mong rằng anh sẽ ngưng trộm cắp các tủ sắt và sống một cuộc đời ngay thẳng”.
“Tôi à?” Jimmy ngạc nhiên đáp. “Sao vậy, tôi chưa bao giờ trộm cắp tủ sắt trong đời!”
“Ờ”, viên cai ngục cười lớn, “anh cũng như các tù nhân khác ở đây. Chúng đều kêu là hoàn toàn vô tội. Tôi còn nhớ, anh bị bắt trong cái vụ trộm cắp ở Springfield. Tôi cho rằng ban bồi thẩm đã rất bất công mà tống anh vào đây”.
“Tôi à?” Jimmy nói. “Sao vậy, ông cai. Trong đời tôi không bao giờ ở Springfield cả”.
Viên cai ngục mỉm cười. “Được rồi, Cronin”, ông ta nói với người lính gác, “dẫn y trở lại xà lim – và đưa cho y một bộ áo quần. Mở khóa cho y vào bảy giờ sáng mai và để cho y đến văn phòng ngoài. Này Valentine, hãy suy nghĩ về điều tôi khuyên anh”.
Vào bảy giờ một khắc sáng hôm sau Jimmy đã đứng tại văn phòng ngoài của viên cai ngục. Anh mặc một bộ đồ may sẵn chẳng mấy vừa vặn và mang một đôi giày cứng đơ do nhà tù làm ra mà tiểu bang cấp cho tù nhân khi họ ra về.
Người thư ký trao cho anh một vé tàu lửa và tờ giấy bạc năm đô la. Với những cái ấy người ta mong đợi anh trở thành người công dân tốt và khởi sự làm một cuộc sống lương thiện. Viên cai ngục cho anh một điếu xì gà và bắt tay anh. Valentine, tù nhân số 9762, được ghi vào sổ ân xá theo lệnh của ông Thống Đốc, và ông James Valentine bước ra ngoài đi vào trong ánh nắng.
Không để ý đến tiếng chim hót, và những cành cây xanh đang vẫy gọi trên không, hoặc hương thơm ngào ngạt của hoa, Jimmy hướng thẳng đến một tiệm ăn. Ở đây anh thưởng thức những thú vui đầu tiên của sự tự do dưới hình thức một con gà đút lò và một chai rượu vang trắng – tiếp theo là một điếu xì gà ngon hơn cái điếu viên cai ngục cho anh. Từ đấy anh thong thả tiến về nhà ga và bước lên tàu. Trong ba giờ anh đến một thành phố nhỏ gần ranh giới tiểu bang. Anh đến quán rượu của Mike Dolan và tìm thấy Mike một mình sau quầy.
“Rất tiếc là chúng tôi không thể kiếm ra lệnh thả anh sớm hơn, Jimmy”. Mike nói. “Ông thống đốc gần như từ khước ban lệnh ân xá vì có sự phản đối của dân chúng ở Springfield. Anh có khỏe mạnh không?”
“Mạnh khỏe”, Jimmy đáp. “Chìa khó tôi đâu?”
Anh cầm lấy chìa khóa và đi lên lầu, mở cửa một phòng ở phía sau. Mọi vật vẫn ở đúng chỗ như khi anh rời chúng. Một chiếc nút cổ áo còn nằm trên sàn nhà. Nó bị giựt đứt khỏi cổ áo của thám tử tiếng tăm Ben Price khi ông ấy vật lộn với Jimmy để bắt anh.
Hạ một cái giường xếp từ tường xuống, Jimmy đẩy lui một tấm bảng trong tường và kéo lê ra một cái va li phủ đầy bui. Anh mở nó ra và trìu mến ngắm cái bộ đồ nghề ăn trộm tinh xảo nhất ở miền Đông. Đó là một bộ đồ nghề đầy đủ làm bằng thép đặc biệt, và gồm có tất cả các mũi khoan kiểu mởi nhất mà một vài cái là do Jimmy tự sáng chế. Những đồ nghề này đã tiêu tốn của anh chín trăm đô la; chúng được làm đặc biệt cho anh.
Trong nửa giờ Jimmy đi xuống lầu và xuyên qua quán rượu. Bây giờ anh mặc áo quần trang nhã, vừa vặn hơn và xách va li trong tay.
“Anh có kế hoạch nào không?” Mike Dolan hỏi đùa.
“Ai, tôi à?” Jimmy giễu cợt đáp lại. “Sao thế, tôi là một thương gia lương thiện đại diện cho hội các nhà sản xuất Trứng, Bơ, Kem và Sữa”.
Mike cười lớn và đưa cho Jimmy một cốc sữa. Jimmy không bao giờ chạm tới các món uống nặng.
Một tuần sau khi Jimmy được phóng thích, có một vụ trộm tủ sắt gọn ghẽ tại Richmond, bang Indiana mà chẳng có manh mối nào đến tên trộm. Chừng tám trăm đô la đã bị trộm. Hai tuần sau đó, một tủ sắt mới kiểu cải tiến chống đạo tặc tại Logansport bị mở và cướp đoạt. Một ngàn năm trăm đô la bị lấy mất, những đồ bạc và quý giá khác thì còn nguyên. Các vụ trộm này tất nhiên dẫn ngay đến những cuộc điều tra của cảnh sát. Rồi bạc giấy lên đến số lượng năm ngàn đô la bị lấy mất tại một tủ sắt ngân hàng kiểu cổ ở thành phố Jefferson. Các vụ mất mát bây giờ đã cao đủ để thành vấn đề làm cho Ben Price lưu ý. Một sự tương tự đặc biệt trong phương pháp trộm cắp được nhận biết qua ba vụ ấy. Ben Price đã điều tra hiện trường các vụ trộm và ông ta đưa ra nhận xét:
“Đây là công trình của Jimmy Valentine. Hắn bắt đầu trở lại trộm các tủ sắt. Nhìn cái ổ khóa kia, hắn kéo nó ra cũng dễ như bạn nhổ củ hành ra khỏi chỗ đất ướt. Chỉ hắn mới có các đồ nghề có thể làm thế này. Hãy nhìn xem công trình hắn làm mới gọn làm sao. Jimmy không bao giờ phải khoan hơn một lỗ. Đúng, tôi nghĩ rằng ông Valentine là người chusngt ôi truy nã. Lần tới hắn sẽ ở cho trọn bản án trong tù, với lại không có chuyện khoan hồng ngớ ngẩn sau một vài tháng đâu”.
Ben Price biết các thói quen của Jimmy. Ông ta đã nghiên cứu các thói quen đó lúc điều tra vụ Springfield: Không có người phụ, thoát nhanh, đi xa, và ưa thích một xã hội khá giả. Khi được biết Ben Price đang điều tra các vụ trộm, những người khác có tủ sắt chống đạo tặc cảm thấy yên tâm hơn.(truyenonline.net)
Một buổi chiều Jimmy Valentine xách va li đến Elmore, một thành phố nhỏ cách đường sắt mạn dưới Arkansas năm dặm. Trông giống một vận động viên trẻ rời trường đại học đi về nhà, Jimmy đi dọc theo vỉa hè về phía khách sạn.
Một người phụ nữ băng qua đường phố, đi qua anh nơi góc đường và vào bên trong một cái cửa trên có biển đề “Ngân hàng Elmore”. Trong giây lát Jimmy nhìn vào mắt nàng, quên đi quá khứ của mình và cảm thấy mình hoàn toàn như một người nào khác. Nàng nhìn xuống và mặt nàng đỏ lên một chút. Những người trẻ tuổi có phong cách và dáng dấp của Jimmy thì hiếm thấy ở Elmore.
Jimmy để ý đến một cậu bé đứng gần bậc thang của ngân hàng và bắt đầu hỏi nó nhiều câu về thành phố, chốc chốc lại cho nó những đồng mười xu. Một lát sau, người phụ nữ trẻ đi ra, và không có vẻ chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi với chiếc va li, nàng tiếp tục đi đường của nàng.
“Có phải người phụ nữ trẻ đó là Polly Simpson không?” Jimmy hỏi.
“Không”, cậu bé đáp. “Cô ấy là Annabel Adams. Cha cô là chủ ngân hàng này. Ông đến Elmore làm gì? Có phải chiếc dây đồng hồ của ông bằng vàng không? Ngày mai tôi sẽ có một con chó mới. Ông có còn các đồng hào nữa không?”
 (Hết phần 1 - Mercury169 type)

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))