Jimmy Valentine - O.Henry
Phần hai
Jimmy đến khách sạn Planters đăng ký là Ralph Spencer và lấy một phòng. Anh tựa người vào bàn giấy khách sạ và yên lặng nói chuyện với viên thư ký. Anh nói anh đến Elmore để mở một công cuộc kinh doanh, có lẻ một cửa hàng giày dép và anh muốn biết liệu một cửa hàng như vậy có thể ăn nên làm ra không ở Elmore.
Viên thư ký bị thu hút bởi quần áo của Jimmy và phong cách dễ mến của anh. Viên thư ký tự cho mình là chàng trai hợp thời trang trong cái thành phố nhỏ này, nhưng tự so mình với Jimmy anh ta nhận thấy mình còn nhiều thiếu sót. Trong khi nhìn chằm chằm vào cà vạt của Jimmy và cố thử xác định Jimmy đã thắt nó như thế nào, anh ta cung cấp thông tin một cách vui vẻ.
Đúng, anh ta tin rằng một cửa hàng giày dép phải làm ăn được. Cửa hàng tổng hợp và cửa hàng quần áo đều có bán giày, nhưng không có một cửa hàng giày dép thật sự nào ở Elmore. Sự kinh doanh tất cả các mặt hàng đều khá tốt. Anh ta hy vọng ông Spencer sẽ quyết định ở lại Elmore. Ông ấy sẽ thấy đây là một thành phố dễ chịu và dân chúng thì rất thân thiện. Ông Spencer nói ông nghĩ rằng ông sẽ ở lại vài ngày và đi xem khắp thành phố. Ông nói cái vali của ông không cần phải giúp đỡ gì. Nó khá nặng nên ông tự mang lấy nó lên phòng mình.
Ông Ralph Spencer, trước đây là Jimmy Valentine, quyết định ở lại Elmore. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tiếng sét ái tình đã ảnh hưởng đến quyết định của ông ta. Ông mở một cửa hàng giày dép và thành công với cuộc kinh doanh mạo hiểm này. Về mặt xã hội, ông cũng thành công vầ quen biết nhiều bạn mới. Hơn nữa, ông có thể thực hiện một tham vọng đặc biệt lớn lao. Ông gặp cô Annabel Adams và ngày càng bị thu hút hởi nhan sắc và sự thông minh của nàng.
Cuối một năm địa vị của ông Ralph Spencer là thế này: ông đã chiếm được sự kính trọng của toàn thành phố; ông có một cơ sở kinh doanh rất tốt; ông và Annabel đã đính hôn và sắp thành hôn trong vòng hai tuần. Ông Adams, một chủ nhân hàng tiêu biểu ở nông thôn đã chấp nhận Spencer. Niềm tự hào của Annabel đối với ông hầu như ngang với cảm tình của nàng. Ông cảm thấy hoàn toàn tự nhiên như ở nhà trong gia đình Adams, trên hầu hết mọi phương diện ông đã cảm thấy mình như một thành viên trong gia đình.
Một hôm Jimmy ngồi trong phòng mình và biết bứ thư này gởi tới một người bạn ở St. Louis.
Billy thân:
Tôi muốn bạn đến công trường Sullivan ở Little Rock, tối thứ tư tuần sau vào lúc chín giờ. Tôi muốn bạn lo giúp tôi chút việc. và tôi cũng muốn tặng bạn các đồ nghề của tôi. Tôi biết bạn sẽ thích có những thứ ấy vì bạn ông thể mua chúng với một ngày đô la. Billy, tôi đã bỏ cái cách làm ăn cũ – một năm trước đây. Bây giờ tôi có một cửa hàng tốt đẹp. Tôi đang có một cuộc sống lương thiện và sắp kết hôn với một cô gái tuyệt vời nhất thế giới trong hai tuần nữa. Billy, đây là một cuộc sống tốt nhất, một cuộc sống ngay thẳng. Tôi sẽ không bao giờ lại động đến một đô la của thiên hạ. Sau khi cưới vợ tôi sẽ bán cửa hàng của tôi và đi về miền Tây, ở đó sẽ không có ai biết quá khứ của tôi. Billy, tôi nói với bạn nàng là một cô gái tuyệt vời. Nhớ chắc đến công trường Sullivan vì tôi cần gặp bạn. Tôi sẽ mang các đồ nghề theo.
Bạn cũ của bạn
Jimmy
Vào tối thứ hai sau khi Jimmy viết thư này, Be Price lặng lẽ lái đến Elmore trên một chiếc xe thuê. Ông ta đã sớm tìm thấy điều mình muốn biết. Từ cửa hàng bán thuốc tây đối diện cửa hàng giày dép của Spencer, ông ta thoáng thấy Ralph D. Spencer.
“Sắp sửa kết hôn với con gái chủ ngân hàng”, Ben tự nói thầm. “Vậy là tôi nghĩ mình đã đến đúng lúc”.
Sáng hôm sau Jimmy dùng điểm tâm tại nhà của Annabel. Anh nói rằng anh sắp đi Little Rock ngày kia để đặt may một bộ đồ cho đám cưới và để mua một món gì đó xinh đẹp cho Annabel. Đó là lần đầu tiên anh rời thành phố từ khi anh đến Elmore. Hơn một năm đã qua từ ba vụ trộm và bây giờ anh cảm thấy có thể an toàn đánh bạo ra ngoài và làm một chuyến đi tới một thành phố lớn hơn.
Sau điểm tâm gần như cả gia đình cùng đi xuống khu phố trung tâm – ông Adams, Annabel, Jimmy và người chị của Annabel đã có chồng cùng hai cô con gái năm và chín tuổi. Khi họ đi ngang qua khách sạn nơi Jimmy vẫn còn ở, anh xin lỗi, đi lên phòng mình và mang va li xuống. Sau đó họ đi tiếp đến ngân hàng. Tại đấy có một con ngựa và cỗ xe cùng John Gibson, người sắp đưa anh đến nhà ga xe lửa.
Tất cả họ đi vào bên trong văn phòng của ông Adams – kể cả Jimmy vì chàng rể tương lai của ông Adams được đón tiếp ân cần ở bất cứ nơi nào. Các viên thư ký đều vui lòng được người trẻ tuổi, đẹp trai và dễ mến sắp cưới cô Annabel chào hỏi.
Ông Adams vừa mới đặt trong ngân hàng một cái hầm cứa bạc mới; ông rất hãnh diện về nó và vẫn có ý khoe nó với mọi người đến trong ngân hàng. Cái hầm chứa bạc thì nhỏ nhưng có một cái cửa mới được cải tiến lại. Trên cửa có một cái khóa mặt chữ số được siết chặt mởi ba cái chốt thép chỉ do có một cái cần đẩy vào khớp. Ông Adams giải thích cái cơ cấu máy móc cho Spencer, anh tỏ ra lễ phép chú ý nhưng không hiểu biết gì nhiều. Hai đứa bé, May và Afatha, thích thú với đồ kim loại sáng loáng với cái đồng hồ ngồ ngộ.
Trong lúc cả đám đang xem xét từ cái cửa đến cái hầm chứa bạc, Ben Price đi vào trong ngân hàng và tựa người vào một cái bàn viết. Ông ta nói với người thư ký rằng ông không muốn gì cả, ông chỉ đợi một người quen thôi.
Bỗng nhiên có tiếng kêu thét lên từ một người trong đám phụ nữ. Do người lớn không để ý tới, May, cô bé chín tuổi đã đóng cái cửa và nhốt Agatha trong cái hầm chứa bạc. Rồi nó cũng xoáy cái cần và bộ khóa chữ như nó đã thấy ông Adams làm.
Người chủ nhân già của ngân hàng nhảy bổ đến cái cần và kéo một hồi. “Cái cửa không thể nào mở được nữa”, ông rên rỉ. “Chúng ta chưa xoay cái đồng hồ mà cũng chưa đặt được bộ khóa chữ”.
Mẹ của Agatha sợ hãi kêu thét lên.
“Suỵt!” ông Adams nói, vừa giơ bàn tay run rẩy lên. “Mọi người hãy im lặng đi một lát nào. Agatha!” ông kêu lớn giọng. “Nghe ông này, Agatha!” Trong sự im lặng tiếp theo họ chỉ lờ mờ nghe tiếng đứa trẻ la khóc dữ dội trong cái hầm chứa bạc tối đen.
“Khổ cho con bé tôi”, người mẹ kêu khóc. “Nó sợ mà chết thôi! Mở cái cửa ra! Phá nó ra! Các ông không làm gì được sao?”
“Không có một người nào ở gần hơn Little Rock mà có thể mở được cái cửa đó”, ông Adams nói giọng ru run. “Chúa ơi, Spencer! Chúng ta sẽ làm gì đây? Con bé này – nó không thể sống nổi trong đó lâu đâu. Không có đủ không khí – với lại nó sẽ sợ mà chết”.
Mẹ của Agatha đập hai bàn tay vào cái cửa hầm một cách tuyệt vọng. Annabel quay qua Jimmy, đôi mắt to của nàng đẫm lệ. Đối với một người phụ nữ dường như không có gì vượt quá khả năng của người đàn ông nàng yêu.
“Anh không thể làm gì được hả, Ralph? Cố thử bất cứ gì đi!”
Anh nhìn nàng với nụ cười dịu dàng trên môi.
“Được rồi, Annabel”, anh nói “anh sẽ thử”.
Anh cởi áo ngoài ra và xắn tay áo sơ mi lên. Với cử chỉ đó, Ralph D. Spencer lại trở thành Jimmy Valentine.
“Mọi người hãy tránh xa cái cửa!” anh ra lệnh.
Anh đặt chiếc va li lên trên một cái bàn và mở ra. Từ lúc đó trở đi dường như anh không còn biết đến sự hiện diện của những người khác. Anh nhanh chóng bày ra các đồ nghề sáng loáng trông thật lạ lùng của mình, vừa khẽ huýt sáo như anh luôn luôn làm thế trong khi làm việc. Trong sự im lặng như tờ, những người kia theo dõi anh không cử động và hầu như nín thở.
Một lát sau mũi khoan thích ý của Jimmy mở được một lỗ tròn ngọt xớt nơi cánh cửa thép. Trong mười phút anh tháo được cái chốt và mở cửa ra.
Jimmy Valentine mặc áo ngoài vào và đi về phía cửa chính. Trong khi đi anh nghĩ rằng anh có nghe tiếng xa xa gọi “Ralph”. Nhưng anh không đứng lại.
Anh bắt gặp một người đàn ông to lớn đang đứng gần bên bậc cửa.
“Chào Ben”, Jimmy nói, vẫn mỉm cười. “À, cuối cùng ông cũng tìm thấy tôi. Thế thì chúng ta đi nào. Tôi sẵn sàng đi bây giờ.”
Nhưng câu đáp của Ben quả thật là lạ lùng.
“Hẳn là ông nhầm rồi, ông Spencer”, ông ta nói. “Tôi không nghĩ rằng tôi nhận biết ông”.
Và Ben Price quay người lại và tản bộ đi xuống đường phố.
(Hết)