Chương 2 : Tiền Kiếp (Kiếp trước )
Cuộc đời tôi đã gặp nhiều điều bất ngờ ..nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp một nam nhân từ trong tranh bước ra mà giờ còn bị kéo vào tranh nữa chứ …”Ôi trời ! Thà người cho con xuyên không như mấy cái tiểu thuyết trên mạng còn hơn , đi náo loạn giang hồ , một tay ôm nhiều trai đẹp , hưởng thụ cuộc sống xa hoa, tiền tài còn có cả trai đẹp …còn đằng này …cũng gặp trai đẹp mà lại kéo đi vào trong tranh , mà còn….lơ lững cái kiểu này nữa …Bố mẹ , ông bà , tổ tông của con ơi , từ đây mà té xuống , tan xác chứ chẳng chơi , sao số con lại khổ vầy nè ?”- Nè ! đây là đâu vậy ? cái quái gì vậy ? sao cứ lơ lửng vầy hoài ? lỡ té xuống là tan xát ngay , mau thả tôi xuống .
- Bình tĩnh , ta chỉ đưa linh hồn nàng đi thôi , phần xác vẫn còn ở chỗ cũ, đây là kí ức của ta , bức tranh là nơi giao nhau giữa ý niệm của ta và thế giới của nàng.Để ta đưa nàng xuống đất .
Nói xong Khanh kéo tay tôi từ từ hạ xuống mất đất , chỉ khi bàn chân tôi đặt trên mặt đất tôi mới thở phào nhẹ nhõm .Lúc đó tôi mới bắt đầu lên tiếng :
- Nơi đây là đâu? – tôi nhìn giáo giác tứ phía, rồi nhìn lại hắn.
Lại một nụ cười , Khanh lại nở nụ cười trìu mến như lúc mới gặp , “mỹ nam này muốn người ta chết hay sao vậy ?”
- Đây là nơi ta và Tiểu Nguyệt gặp nhau lần đầu vào mùa xuân năm ta 10 tuổi , là nơi gặp gỡ của định mệnh .Năm ấy , ta vì ham chơi mà đi quá xa nên lạc đến đây , lúc đó ta đã gặp nàng.
Rồi Khanh im lặng như chờ đợi điều gì đó , ta đứng bên cạnh hắn chăm chú theo dõi.Khung cảnh nơi đây phải nói là đẹp không thể tả ,hoa anh đào đang nở rộ , những cánh hoa bay phấp phới ,bầu trời rực rỡ sắc hồng .”Kia rồi ! có một cô bé mặc một bạch y có hoa văn màu hồng phấn rất đẹp đang đi đến dưới gốc cây, tóc đen óng dài xõa trong gió, .Hả! trời ạ , giống quá , không thể nào , là mình hồi nhỏ mà “
- Đây…đây…là ai vậy ?
- Chính là kiếp trước của nàng , Tiểu Nguyệt .
- Không thể nào, quá giống , chỉ có điều tóc ta ngắn hơn thôi.
- Ta đã nói mà , đây là kiếp trước của nàng.
“ A men! mình không thể ngờ được có một ngày lại biết được tiền kiếp của mình” .Ngạc nhiên này rồi lại đến ngạc nhiên khác , tôi không thể nào ngờ được , trong cuộc đời mình lại gặp được nhiều điều ngạc nhiên như vậy .Một lát sau , có một bóng dáng của một cậu bé chạy đến .
- Đây là …. – tôi chăm chú nhìn chú bé đáng yêu bên đó.
- Là ta .Khanh nói với 1 giọng điệu rất triều mến.
Đúng là Khanh , thật giống , cũng tướng mạo khôi ngô , cũng phong thái đó , nhưng con nít vẫn là con nít , cậu bé đó cất tiếng nói với giọng ngạo điệu rất ngạo mạn:
- Nè ! ngươi là ai ? đây là dâu ? mau nói cho ta biết.
Tôi giật mình , vì cậu ta chỉ tay về hướng này , tôi không biết phải trả lời ra sao nữa , vì bản thân mình còn không biết đây là đâu mà.Khanh vội trấn tĩnh tôi :
- Không sao đâu , đây là kí ức của ta , họ không thấy chúng ta đâu .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại im lặng theo dõi.
- Đây là khu rừng gần nhà ta , chính ta mới nên hỏi ngươi là ai – Cô bé ấy trả lời.
“ Chà ! thật khâm phục nha! Cô bé này chắc không phải tay vừa , kiếp trước của mình là vầy sao ? chà chà , thú vị thật , chả bù cho bây giờ .Ấy, không được tự chê mình chứ, bây giờ mình cũng đâu thua kém , là hot girl , nổi tiếng năng động ,chỉ có cái tật là mê trai thôi ! he he “( tự nhận.)
- Ta là Trần Khanh công tử , con của Trần Vương , ta đang đi dạo thì bị lạc đến đây , ngươi có biết đường không? Mau đưa ta về .
- Ra là con của Trần Vương , đã thất lễ , xin tham kiến công tử , tiểu nữ là Dương Thu Nguyệt , con của Dương viên ngoại , do từ nhỏ sức khỏe không được tốt nên phụ thân đã xây một căn nhà gần khu rừng này để tiểu nữ tịnh dưỡng.Trời cũng đã tối , nếu ngài bị lạc thì thần sẽ sai gia nhân đưa người về Vương phủ.
Cô bé nở một nụ cười diễm lệ , “ chà chà xinh thật “ , cậu bé kia cũng đỏ mặt theo ,” ha ha! Cái này là yểu điệu thục nữ , quân tử hiếu cầu nè , còn nhỏ mà vậy rồi , đúng là con nít quỉ “ , “ À mà khoan đã ! Trần Vương ? ủa rõ ràng hắn ta nói với mình hắn là vua , vậy mà sao bây giờ lại là con của Vương gia ? đáng lẽ là thái tử mới đúng “ tôi quay sang nhìn Khanh , hắn không nói gì chỉ lắc đầu rồi nhìn về hướng hai đứa bé . Có lẽ ý hắn muốn tôi nên xem hết chứ không nên vội thắc mắc như vậy.
Tôi đứng đó , lẳng lặng theo dõi , khung cảnh cứ thế dần dần thay đổi thay đổi , rồi tôi bị cuôn vào khi nào không hay.Sau ngày hôm đó , ngày nào cậu bé cũng đến chơi cùng cô bé .Rồi thời gian thấm thoát trôi qua , từng ngày , từng ngày cả hai luôn ở bên cạnh nhau.Rồi tình cảm nảy sinh từ lúc nào không hay.
Thấm thoát đã 8 năm , “thật kì diệu nha! Chỉ đứng một nơi , mà mình có thể chứng kiến được toàn bộ quá trình lớn lên của cả hai “ ,Tiểu Nguyệt nay đã trở thành một cô gái tuyệt đẹp , một cô gái rất thông minh , thông thạo tứ thư ngũ kinh , lại có tài nghệ cầm , kỳ , thi , họa.Còn Khanh cũng chẳng thua kém ,thấm thoát đã trở thành một thiếu niên anh tuấn , tài nghệ không thua kém gì Tiểu Nguyệt , lại là một chàng trai dịu dàng ,hiền lành.Đúng là đôi trai tài gái sắc , Khanh đã hứa với Nguyệt rằng :
- Khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi , ta sẽ xin phép phụ thân lấy nàng.
Khanh đã giữ đúng với lời hứa , khi Nguyệt tròn mười sáu tuổi , Khanh đã xin phép phụ thân , Vương gia cũng đã đồng ý …..Nhưng….Người tính không bằng trời tính.Cùng lúc đó , hoàng đế băng hà … một thấy chỉ được truyền đến phủ Trần Vương :
- Phụng thiên thừa vận ! Hoàng đế chiếu rằng , do trẫm không có hoàng tử để nối dõi , sau khi trẫm băng hà , hiện tại cũng chỉ có Trần công tử , con của Trần Vương là đủ tuổi trưởng thành để cai trị vương quốc này , nên trẫm sẽ nhận Trần Khanh làm nghĩa tử , trẫm hy vọng Trần công tử sẽ là một vị vua anh minh . Khâm thử….
- Tạ…chủ long ân … hoàng thượng vạn tuế …vạn….vạn…tuế – Mọi người đồng thanh đáp .
Giây phút trải qua kí ức của họ , tôi dường như đã là một người bạn của hai người , hai người cười thì tôi cũng cười , hai người khóc thì tôi cũng không vui.Giờ đây khi nghe tin này “ Rầm “ , tiếng sét vang dội bên tai , “ không thể nào , ông trời thật trêu người mà”.
Khanh của hiện tại – đứng nơi đây , và cả Khanh của quá khứ – đứng nơi đó , đồng loạt hiện lên cùng một vẽ mặt .Tôi đã giật cả mình , “nét mặt này…” , tôi chưa từng thấy một nét mặt nào như vậy , nhìn thôi cũng đủ biết rằng , hắn ta đang đau đớn biết chừng nào , đôi chân mày và môi đều nhíu chặt lại , còn bàn tay thì nắm chặt thánh chỉ .Giờ khắc đó tôi cũng không khỏi chạnh lòng , có lẽ tôi chưa yêu và được yêu nên không thể hiểu hết cảm giác của một người khi đau vì yêu là thế nào ….Nhưng con người ai cũng có cảm xúc , lòng tôi như đang thắt lại ,” đây là sự thông cảm sao? Tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt đau đớn như vậy?”
Xem tiếp chương 3