banner

Mỹ nhân đồ chương 3

Posted by Admin On Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011

Chương 3 : Tiền Kiếp 2

- “Rầm “ các ngươi nói gì ? tại sao lại không được ? – Khanh vừa đập tay xuống bàn vừa hét lớn.

-Xin hoàng thượng bớt giận , quả thật là không được, danh phận của Thu nguyệt cô nương không xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu, từ xưa luật lệ trong hoàng cung không bao giờ cho phép một nữ nhân có thân phận thấp kém làm hoàng hậu. – Một vị quan đứng gần đó lên tiếng.
- Thấp kém, thấp kém thì đã sao? Thái sư , ngươi nên nhớ uật là do vua ban, thì giờ đây ta là vua, ta là chủ, ta sẽ thay đổi luật lệ đó – Vừa nói Khanh vừa nhếch miệng cười.
http://memory882004.files.wordpress.com/2011/09/0e54d318t63bc4a630d8a690.jpg -Tâu hoàng thượng !Không thể ạ! Từ xưa luật lệ này đã thi hành, đến nay đã lâu, không thể nào thay đổi được, nếu người làm vậy. sẽ gây ra náo loạn trong hoàng triều, nếu người muốn lập hậu, thì thấn nghĩ rằng, hiện tại chỉ có Phù Dung tiểu thư, con gái của tả đại thần là xứng đáng với ngôi vị ấy – Thái sư nói
- Không được, dù cho không lập Tiểu Nguyệt làm hậu thì ta cũng chẳng lấy ai hết, suốt đời này ta chỉ yêu có mình nàng mà thôi.- Khanh nhăn nhó
-Bệ hạ! xin người suy nghĩ lại, nếu người làm vậy, hoàng triều chắc chắn náo loạn, huống hồ Phù Dung tiểu thư cũng là bạn thân thiết của người, lấy nàng người cũng không phải chịu thiệt thòi, di ngôn của tiên đế cũng đã bảo rằng ngài phải làm một vị vua anh minh, chẳng lẽ giờ đây, ngài vì một người con gái mà khiến cho hoàng triều náo loạn –Thái sư nói.
-Ta đơn thuần chỉ coi phù dung là biểu muội…
-Bệ hạ…-Thái sư ngắt lời
- Ngươi mau lui ra đi.
Tôi nhìn thấy Khanh đứng đó , lại một lần nữa nắm chặt bàn tay.Vẻ mặt hằn rõ nét đau đớn, tôi xoay người nhìn Khanh của hiện tại, có lẽ hắn hiểu rõ tôi đang nghĩ gì nên chỉ cười nhẹ đôi mắt lộ rõ hàm ý “ ta không sao”.Tôi cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng để đáp trả
“Tóc” một âm thanh làm vỡ òa không gian yên tĩnh nơi đây, đó là tiếng của giọt nước mắt rơi xuống, chạm mặt đất và người đang khóc đó là Khanh của quá khứ.Anh ta vừa khóc vừa nói trong nước mắt :
- Tiểu Nguyệt! ta đã phụ tình nàng, ta hận bản thân mình không thể giữ tròn lời hứa năm xưa rằng đời này chỉ lấy và yêu thương nàng, tại sao?ông trời ơi, tại sao ông lại trớ trêu như vậy?Tại sao chứ….tại sao?
Vừa khóc anh ta vừa nói trong đau đớn, thật ngang trái, nhìn thấy anh ta, tôi lại nghĩ, có lẽ tôi rất may mắn vì được sinh ra vào thế kỉ 21, thời đại có sự bình đẳng, có luật lệ nghiêm minh, như bố đã từng nói.Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai khóc, từ khi biết nhận thức cho đến nay, tôi biết rằng khi một nam nhân rơi lệ, thì nỗi đau đó ắt hẳn không thể nói thành lời.Lòng tôi lại quặng đau.
Rồi ngày vui đã đến, khắp kinh thành vang dội tiếng mọi người hân hoan vui mừng, còn có cả các ca vũ, múa hát, một chiếc kiệu vàng lấp lánh được đưa đến chính điện hoàng cung.Từ trong kiệu, một nữ nhân thân mặc áo hỉ phấp phới bay trong gió bước ra, một nam nhân thân mặc hoàng bào có hoa văn rồng bay lượn bước đến đón lấy.Đúng vậy, hôm nay là ngày hỉ của cả nước, ngày rước con gái của tả đại thần vào cung.
Tôi không còn hiểu nổi mình nữa, nhìn không khí vui tươi, ai ai đều nở nụ cười, nhưng sao tôi lại chẳng thấy vui thế này, có lẽ là do Khanh, dù đang cầm tay Phù Dung tiểu thư bước đi nhưng miệng lại chẳng nở một nụ cười mà ngược lại còn lộ vẻ đau buồn.”Cũng phải thôi, người con gái mà anh ta lấy làm vợ kia lại không phải là người mà anh ta yêu, bất cứ ai gặp hoàn cảnh này cũng chẳng thể nào vui nổi”
Rồi thời gian lại trôi qua, Tiểu Nguyệt được đưa vào cung làm phi tần, ngày Tiểu Nguyệt được đưa vào cung, Khanh đã cười rất tươi, nụ cười ấy lộ rõ sự hạnh phúc, phải nói rằng Khanh vui đến nỗi không thể  giấu được niềm hạnh phúc ấy. Ngày đưa Tiểu Nguyệt vào cung Khanh đã nói :
- Tiểu Nguyệt! ta xin lỗi nàng, ta đã không giữ tròn lời hứa.
- Không sao! Dù thần không phải là người vợ duy nhất của người, nhưng giờ đây hai ta đã có thể ở bên nhau, chỉ cần trong tim người có thần, trong tim thần có người là thần đã mãn nguyệt lắm rồi – Tiểu Nguyệt vừa cười vừa đưa tay ôm lấy khuôn mặt Khanh.
-Tiểu Nguyệt! dù ta có bao nhiêu phi tần đi nữa, lòng ta vẫn chỉ mãi có nàng, đời này kiếp này ta chỉ mãi yêu một mình nàng – Khanh ôm chầm lấy Tiểu Nguyệt – Ta có một món quà cho nàng.
- Quà? Là quà gì vậy hoàng thượng?
- Đây là bức mỹ nhân đồ do ta tự  tay vẽ, là món quà ta dành cho nàng vào ngày cưới, là thành ý của ta, nàng hãy nhận lấy.
-Đẹp quá – Tiểu Nguyệt vừa nhìn bức tranh vừa nở nụ cười vui mừng.
Khanh cũng nhoẻn miệng cười, mặt thì hơi đỏ.”Chà! chắc lại đông lòng vì người đẹp đây mà , hô hô”
Ngày ngày, cả hai đều ở bên nhau, vui cười .Tiểu Nguyệt luôn nhận được sự sủng ái hết mực, còn đối với Hoàng Hậu thì Khanh lại thờ ơ với nàng.Chính điều đó đã dẫn đến một kết cục bi tráng, những tưởng bất hạnh đã kết thúc và giờ đây hai người có thể yên ổn sống bên nhau.Nhưng, ai mà biết trước được chữ ngờ, mọi chuyện bắt đầu từ đây.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương – Giọng nói trong trẻo của Tiểu Nguyệt vang lên.
-Miễn lễ! muội muội, từ ngày muội vào cung đến nay, tỷ muội ta chưa từng trò chuyện với nhau.Hôm nay, tỷ cho triệu muội đến là nhằm để cùng ta trao đổi vài điều,tiện thể vun đắp thêm tình cảm tỷ muội ta.Giữa chốn hậu cung này, muội chắc là chẳng quen biết ai nên rất cô đơn có phải không? Cho nên ta mong muội và ta có thể thân thiết với nhau hơn – Hoàng hậu cất tiếng nói
-Đa tạ tỷ tỷ đã có hảo ý, muội cũng không có ý chối từ – tiểu Nguyệt trả lời.
“Woa! Thật là đẹp nha! Hai mỹ nhân sóng bước bên nhau lại ở ngay hoa viên của hoàng cung, các loại hoa đua nhau khoe sắc, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.Nếu mình là nam nhân, chắc chắn sẽ không khỏi động lòng trước cảnh sắc trước mắt”.
- Muội muội, mời .
- Tỷ tỷ, mời.
- Á , Xèo…xèo
- Á …á…á – tiếng kêu thất thanh của Hoàng Hậu Phù Dung vang dội cả hoàng cung.
Tôi giật mình hoảng hốt, “Trời ạ! Thì ra trong ly trà có độc , cũng may Tiểu Nguyệt vẫn chưa uống “nhưng lại vô tình làm rơi ly trà lên mặt hoàng hậu, bọt trong ly trà giống như là axit ăn mòn da thịt của Hoàng hậu làm nàng đau đớn giãy giụa.
Tất cả thái giám, cung nữ ở đó nháo nhào cả lên, thái y được truyền đến. Hoàng hậu tính mạng không bị nguy hiểm….nhưng, khuôn mặt nàng đã biến dạng, chuyện này đã làm chấn động cả hoàng cung.Từ hôm đó, hoàng hậu không tới lui hoàng cung nữa, mỗi ngày người ta đều nghe tiếng khóc từ Phượng Nghi cung.Sự việc tới tay của hoàng thượng, lập tức liền có thánh chỉ trãm kẻ đã pha trà, dù nô tỳ đó đã quỳ lại van xin nói là oan ức nhưng…ai cũng nghĩ rằng nô tỳ đó là hung thủ, vì ngoài cô ta ra thì không ai chạm vào bình trà cả.
- Tỷ tỷ ! tỷ đã khỏe hẳn chưa, muội xin lỗi tỷ, do muội sơ ý, muội cũng không phải cố ý, muội không biết trong trà có độc –Tiểu nguyệt cất giọng nói, lộ rõ vẻ thương tiếc
- Muội muội! muội nói thật dễ nghe, đổi lại là muội muội có thể tha thứ cho người đã làm mặt muội biến dạng thành quái vật không? –Hoàng hậu Phù Dung nói với giọng điệu vô cùng căm hờn.
-Muội……
-Muội muội, muội có muốn ta tha thứ không? – khóe môi hoàng hậu nhếch lên một nụ cười tà ác.
- Tỷ tỷ! xin người cứ nói, muội sẽ làm, miễn người tha thứ cho muội .
- Được vậy thì muội ….Hãy chết đi!
“Phập” giọng hoàng hậu hét to, vửa dứt lời một thanh đoản kiếm đã đâm thẳng vào tim Tiểu Nguyệt.Vừa lúc đó hoàng thượng cũng vừa đến.
Khanh chạy đến ôm chầm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng, chàng hét to trong đau đớn:
-Mau truyền thái y.
Hoàng hậu đã bị giam vào ngục, cùng lúc đó tại Đông cung.
-Thái y, sao rồi? – Khanh hoảng hốt hỏi
-Thần lực bất tồng tâm, thanh đoản đao ấy đã đâm thẳng vào tim của nương nương, thần chỉ có thể nói rằng bệ hạ nên vào gặp mặt nương nương lần cuối.
-Tại sao? Tại sao nàng đã biết Hoàng hậu muốn hãm hại nàng mà nàng vẫn đi, nàng đã biết độc trong trà là do Hoàng hậu bỏ vào mà vẫn chẳng nói lời nào.Tại sao chứ?Tiểu Nguyệt ta không thể mất nàng được – Khanh nắm chặt tay Tiểu Nguyệt
-Khanh! Chàng đừng khóc nữa, là thiếp cam tâm tình nguyện đến thăm Hoàng hậu thì thiếp sẽ gánh lấy hậu quả, nếu ông trời đã không cho thiếp sống, thì thiếp đành thuận theo.Có lẽ, duyên phận của đôi ta chỉ đến đây mà thôi….
-Ta không cho nàng chết, nàng đã hứa sẽ sinh con cho ta mà, sẽ cùng ta đến dưới gốc cây đào năm xưa vào mùa xuân để xem hoa nở mà.Đừng rời xa ta Tiểu Nguyệt.
“Bịch” tay của Tiểu Nguyệt rơi xuống.
-A….aa…..-tiếng hét vang dội của hoàng cung, rồi sau đó hoàng cung lại rơi vào một không gian tĩnh lặng.
Sau đó, hoàng hậu bị xử trãm , còn Khanh mỗi ngày đều ôm bức mỹ nhân đồ .Cả nước rơi vào náo loạn, Khanh do mất Tiểu Nguyệt mà cũng lâm bệnh rồi chết, khi chết anh ta vẫn còn ôm chặt bức mỹ nhân đồ trông tay , “thật là si tình mà” , tôi đứng đó, chứng kiến mọi việc lòng lại đau thắt lại,cổ họng nghẹn đắng, không khỏi rơi lệ trước cảnh tượng đau thương ấy.”Tình yêu là thế sao? “ , rồi Khanh hiện tại đang đứng bên cạnh tôi cất tiếng nói :
-Nàng đã tin chưa ? chúng ta về thôi.
Nói rồi Khanh kéo tay tôi về phía trước, nơi có một cái lỗ hổng màu đen giống như lỗ đen vũ trụ mà tôi đã từng xem trong phim hoạt hình.
-Thục Nhiên! Này này, dậy đi – Tiếng bố vang dội bên tai tôi.
“Bố à? Sao bố lại ở đây? Mình đang mơ chăng?”
-Bố nói là dậy ngay – Bố quát.
Tôi mở mắt :
-Ơ! Bố, sao bố lại ở đây??

Xem tiếp chương 4

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))