Chương 5: Khởi đầu của một cơn mưa
- Ưm – Tôi ngồi dậy, bước chân ra khỏi giường, đến ban công, hít một hơi đầy căn lồng ngực, một ngày mới thật đẹp trời
“Một giấc mơ thật lạ lùng, từ ngày gặp Khanh những điều kì lạ cứ xảy ra nhỉ!” – Tôi khẽ mỉm cười, quay lại phía sau mình, Khanh ngủ lơ lửng trong không trung – “Haizz, cũng may mình không giật mình vào ban đêm, nhìn cảnh tượng này chắc chết sớm vì bị dọa quá”.
____________________________________
- Này! Nhìn cậu ấy kìa, đẹp trai thật đấy, càng nhìn càng thu hút – Giọng của một nữ sinh gần đó khẽ vang.
- Ừ! Hotboy đứng đầu trường mình mà, càng nhìn càng thu hút…hihi – Cô bạn đứng bên cạnh khúc khích.
*Xì xầm xì xầm* – Nhiều nữ sinh đứng vây quanh trước cửa lớp để nhìn vào lớp tôi, vì sao ư? Đơn giản thôi, vì lớp tôi có cậu bạn được mệnh danh là hotboy số một trường, Hàn Nguyên, hay còn được gọi là Hàn công tử.
Quả thật, cậu ta đẹp như diễn viên Hàn Quốc ấy, mỹ nam thế này đúng là hiếm hoi.Người cậu ấy gầy cao ráo, mảnh khảnh, da trắng, môi đỏ, mắt đen sâu thăm thẳm, đôi mi dài cong vút, khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt cả người toát ra một hàn khí, âm khí lãnh khốc của sự chết chóc làm người ta phải sợ hãi, nhưng cũng chính điều đó lại tạo ra một sức hút đặc biệt cho các nữ sinh cùng lớp, ở trường, chưa ai thấy anh ta cười cả.Dù ngưỡng mộ nhưng không ai dám lại gần cậu ấy, giống như có một bức tường vô hình vây quanh.
Tôi quả thật cũng phải điêu đứng trước khuôn mặt ấy huống gì những nữ sinh khác, bởi vậy từ ngày đầu đi học, con bạn thân của tôi vẫn cứ hay ca bài ca “ Ôi! Được học chung với “ chàng “ thật là tu mấy kiếp mới được đấy, tụi con gái các lớp bên cạnh đều ghen tị với tụi mình, haha“.”Haizz, dù có ngắm đến mấy cũng chẳng động đến được”- Tôi khẽ thở dài.
- Tên này trông tuấn mỹ nhỉ! Ở hiện đại đúng là có khác, cậu ta được nhiều người hâm mộ thật, nhìn các nữ nhân đứng quanh cứ nháo nhào vì cậu ta – Khanh đưa tay khẽ vuốt vuốt cằm, nhìn y như mấy ông cụ non.
Thấy vậy tôi không khẽ cười *khì* một tiếng :
-Tất nhiên rồi, hot boy số một trường tôi đấy, anh ganh tị à? – Tôi trêu Khanh..
-Ta mà thèm ganh tị à? Chỉ là một kẽ phàm nhân chẳng xứng để ta ganh tị, nên nhớ ta là Thiên Tử (con của trời ) đấy nhé ! – Khanh chau mày, trông càng buồn cười không chịu được,
Quá khứ mà tôi chứng kiến trong tranh, chỉ là những diễn biến lớn, mang tính chất quan trọng nên tôi vẫn chưa hiểu hết về anh chàng này, đúng là tôi đoán không sai, anh ta vẫn còn chút gì đó trẻ con lắm.
*Rầm* – Một âm thanh vang dội trong không khí ồn ào trước khi vào học
Đó là âm thanh bàn tay Nguyên đập mạnh xuống bàn, cậu ta chau mày, không nói gì mà chỉ tỏ vẻ tức giận. Sau đó, cậu ta chỉ *hừ* một tiếng rồi bỏ đi. Đúng rồi, ai mà chẳng bực bội khi cả đám con gái cứ vây quanh, xì xầm to nhỏ, ngắm nhìn mình như một con thú trong sở thú như thế.Tôi mặc dù mê trai đẹp cũng không tới mức cứ vậy mà quấn quýt lấy người khác một cách sỗ sàng như thế.
Giờ ra chơi……..
Tôi ngồi vắt vẻo trên cửa sổ của một căn phòng nằm cuối dãy phòng học, nơi đây giống như là một cái kho vậy, vì không dùng đến nên các lớp thường mang đồ vào đây để cất giữ.Tôi thích sự yên tỉnh, thời gian tuyệt nhất khi đến trường của tôi còn bao gồm cả những phút giây tại nơi đây.Tôi ngồi tựa vào thành cửa sổ, gắn tai nghe Ipod vào, mơ màng, những cảm giác mệt mỏi trong tiết học đang dần dần tan biến, thật dễ chịu. Khanh ngồi cạnh tôi cũng không nói gì cả.cả hai cứ ngồi đó ít lâu, không gian vô cùng yên ắng, ngoải tiếng là cây xào xạc thì chẳng có âm thanh gì khác.
Một âm thanh vang lên, xé toạc cả cái không gian yên tĩnh nơi đây:
*Bốp* – Tiếng của một bàn tay tát vào mặt của ai đấy.
Tôi mở mắt, thu Ipod vào túi, nhẹ nhàng bước đến bên bức tường, nhìn ra nới có âm thanh vang dội đấy.
* Hức…hức* – Một cô gái đang khóc, đôi mắt giận dữ nhìn tên con trai đối diện.”Ý! là Nguyên lớp mình đây mà, sao lại làm người ta khóc thế nhỉ!” . Nguyên dùng tay lau vết máu ở môi, cú tát ấy thật sự chẳng nhẹ tí nào, nhìn mặt Nguyên đỏ lên cả,
- Cậu là đồ tồi – Cô gái quát lớn rồi bỏ đi.
- Gì chứ ! là cô tự vác xác đến đây, thế mà mắng tôi à ? - Nguyên vừa nói vừa cười khẩy.
*Ực* tôi nuốt nước bọt, lần đầu trông thấy cảnh tưởng thế này, tôi rút một chân về, định bỏ đi thì :
-Này! Đứng lại đó, xem xong rồi bỏ chạy à? – Giọng nói làm lạnh cả sống lưng người khác ấy vang lên.
-Hả? à…ừm….tớ không cố ý…..chỉ vô tình thôi – Tôi sợ hãi trả lời.
Nguyên tiến lại gần, nhìn thẳng vào tôi, đối diện trước ánh mắt đầy hàn khí ấy, chân tôi chẳng thể nào động đậy được, giống như đôi chân bị đóng băng lại, không cử động được. Cậu ấy chỉ nhìn một lúc rồi bỏ đi. “ Phù! Hết cả hồn “ – Tôi thở mạnh
- Này làm gì sợ hắn ta thế? – Khanh mở to mắt.
- Anh không thấy sợ à? Phải rồi, anh là ma mà, làm gì mà sợ, đối diện trước đôi mắt lạnh lùng ấy ai mà chẳng sợ, tim tôi muốn rụng luôn đây này, thôi vào tiết rồi, tôi phải vào lớp đây .
* Tùng, tùng * – Tiếng trống trường vang dội báo hiệu thời khắc kết thúc một ngày học mệt mỏi.
- Aa.aa! thật mệt quá đi! – Tôi vươn vai, uốn éo.
- Con gái mà thế à? Chẳng có nết na gì cả, chậc chậc – Khanh khẽ chau mày.
- Mặc kệ tôi, tôi cấm anh đừng có so sánh tôi với Tiểu Nguyệt đấy.
- Ta đã nói gì đâu.
“Nhanh thật, mới đó mà trời đã gần tối rồi” , tôi đi đến một đoạn đường, nơi đây khá vắng vẻ, lòng có chút không an tâm, nơi tôi sống không có quá nhiều người qua lại nhưng cũng không đến nỗi vắng vẻ thế này.
- Có chuyện gì mà sắc mặt cô biến sắc thế – Khanh hỏi.
- Anh không thấy nơi đây quá vắng vẻ à?
- Ừ, đúng thật.
- Này cô em! Đi đâu mà có một mình vậy, đi chơi với tụi anh không? – Một bàn tay từ phía sau chộp đến, vừa kéo vai tôi vừa nói.
- Cái gì? Tránh ra, anh là ai? Để tôi yên – Tôi quát lớn.
Tôi nhìn lại, không phải một mà có đến tám tên đứng đó, nhìn chúng hình như cũng là học sinh, nhưng chúng mặt đồng phục trường khác. Nhìn thì biết ngay, hình như ở đây sắp có trận ẩu đả gì đấy , tôi lại đi ngang qua ngay lúc này, tụi này muốn chọc con gái cũng nên chọc đứa khác, chúng chọc nhầm người rồi. Dù nhát nhưng tôi vẫn có võ đầy nhá! Bố hay nói: “ con gái nên học võ để phòng thân”, quả nhiên tôi học võ không uổng công, hôm nay đã có thể dùng đến, nếu chúng dám động đến tôi tôi sẽ cho chúng biết thế nào là karate.
- Tôi bảo anh buông ra, có nghe không ?
- Sao nào cô bé, càng giận trông em càng dễ thương đấy – Một tên đứng gần tôi lên tiếng.
- Hừ ! Tôi đá một phát vào mặt tên đang giữ vai mình, hắn ngã nhào ra sau, nằm yên không nhút nhích.
- Con nhỏ này, mày muốn chết hả? – Một tên hét lớn , chạy đến,
Tôi xoay người đá hắn một phát vào ngực, lực mạnh đến nỗi hắn văng ra một đoạn chừng ba, bốn bước. Những tên còn lại chau mày, hùng hổ xông đến. “ Nguy rồi, từng tên mình còn đối phó được, lên một lượt thế này thì làm thế nào đây “.Mãi suy nghĩ, một tên đã bay tới, đấm vào mặt tôi, tôi nhắm chặt mắt.
*Bộp* một bàn tay cản nắm đấm ấy, rồi bàn tay còn lại đấm mạnh vào mặt tên đang hung hăng muốn đánh tôi, hắn bị đánh văng ra nằm xuống đất.
Tôi quay người lại, nhìn người đã cứu mình, một người toát ra hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mày dày và hàng mi cong vút. Người ấy đừng đó, nhìn tôi.