Chương 4 : Không phải là mơ
“Cốc” bố đánh vào đầu tôi rồi nói:-Bố không ở đây thì ở đâu hả? ơ hay! Hay là chưa tỉnh ngủ rồi nói mớ, đi rửa mặt đi.Bố bảo con ra dọn cơm phụ mẹ, rốt cuộc lại nằm đây ngủ, con gái con lứa, lớn rồi mà không nữ tính một chút nào hết, đi rửa mặt rồi ra ăn cơm.
-Ủa? sao còn lại nằm đây, lạ thật.Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh, thì ra bản thân đang nằm trong căn phòng cất đồ cổ, “nhưng mà Khanh đâu rồi? anh ta mới vừa kéo tay mình đi mà, lạ thật”.
Suốt buổi tối hôm đó tôi chẳng thấy Khanh đâu, dường như tất cả chỉ là giấc mơ, thật là kì lạ, nếu là giấc mơ thì tại sao nó lại giống thật đến thế? Cả những cảm xúc đã trải qua vẫn còn đọng lại, lúc vừa tỉnh dậy mặt tôi vẫn còn ướt vì nước mắt, không thể hiểu được, trong một ngày lại xảy ra quá nhiều chuyện.Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, cứ suy nghĩ về những chuyện đã thấy trong mơ.
__________
Ba ngày sau…..
-Con về rồi ạ! – Tôi chạy ào vào nhà.
-Con bé này! Chẳng có chút nữ tình gì cả – Mẹ tôi cằn nhằn.
-Ngày đầu tiên lên cấp ba thế nào con gái ? – Bố hỏi.
-Vui lắm bố à! Có nhiều bạn làm quen với con lắm..”Đặc biệt là học chung với một anh chàng rất đẹp trai, hô hô”.
- Thôi đi tắm đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe, chút nữa phụ mẹ dọn cơm.
- Dạ!. –Tôi chạy lên phòng.
“Phịch” tôi nằm dài trên giường sau khi tắm xong,đôi mắt chậm rãi nhắm lại,bên tai bài hát “Ngỡ” của Quang Hà đang được bật to .Tôi thư giãn và ngâm nga theo điệu nhạc đấy “Thật thoải mái” , trên đời không có gì sung sướng bằng nghe nhạc và nằm trên giường thả lỏng sau khi làm việc mệt mỏi.Bất chợt tôi lại nhớ đến Khanh……..đã ba ngày rồi tôi không thấy anh ta, sau khi bước vào cái hô đen ấy tôi đã không còn thấy anh ta đâu nữa.Lúc đó tôi lại nằm ngủ ngay căn phòng đồ cổ, có lẽ chỉ là mơ chăng.
Tôi bước xuống lầu, đến căn phòng cất đồ cổ, tôi bước đến bên bức tranh.Nhẹ nhàng chạm vào bức tranh, chợt tôi nhớ lại những cảnh tượng mà mình đã thấy ngày hôm đó.Mọi thứ đã trải qua thật rõ rệt “không thể nào là mơ được” –tôi thầm nghĩ.
Tôi bước đi, vừa quay lưng lại, tôi đột nhiên có cảm giác ai đó đang ở đằng sau.Tôi quay lại, Khanh đứng đó, nhìn tôi và mỉm cười, cái nụ cười mà từ lần đầu tiên gặp gỡ đã làm cho trái tim tôi không khỏi đập liên hồi.
- Đã ba ngày rồi nhỉ!Thời gian trôi nhanh thật . – Khanh vừa mỉm cười vừa nói.
- Quái, sao anh lại ở đây, tôi cứ tưởng anh đã biến mất rồi chứ.- Tôi vừa nói vừa nhăn mặt lại.
-Ta làm nàng giật mình à? – Khanh khẽ mỉm cười – Xin lỗi! Do đưa nàng vào trong tranh nên âm khí bị hao tổn, ta pải ngủ một chút.
- Âm khí? – Tôi trấn tĩnh lại ngay “ dường như mình đã quen với việc này rồi hay sao nhỉ? “.
- Đúng ! Nó giống như là sinh lực của người sống vậy, người sống thì là Dương khí còn người chết thì là Âm Khí – Khanh giải thích.
-À! Cái đó tôi biết, tôi có xem từ mấy bộ phim trên ti vi, thế hóa ra anh là thật à? Tôi cứ tưởng là mơ chứ, thảo nào mọi thứ tôi thấy lại thật đến vậy – Tôi nhăn mặt
- Ừm…..ngày ta ra đi, một phần linh hồn đã chuyển kiếp, phần ít ỏi còn lại vẫn còn ở bên trong bức họa này, có thể nói nó là ý niệm muốn ở bên nàng lúc cận kề cái chết đã làm cho linh hồn ta vẫn tồn tại trong bức tranh này – Khanh nói.
-Tôi phải nói bao nhêu lần anh mới hiểu đây? Tôi tuy là kiếp sau của Tiểu Nguyệt, nhưng tôi bây giờ không phải là tôi của kiếp trước, tôi có suy nghĩ và hành động của riêng mình và tôi không yêu anh- Tôi nhăn mặt khi nghe Khanh nói thế .
-Ta biết! Nhưng….trước khi chết ý niệm của ta l2 muốn ở bên nàng và ta đã tìm kiếm nàng mãi.Linh hồn ta đã ở bên trong tranh, trải qua mấy nghìn năm, gặp nhiều loại người, thời đại, ta vẫn cứ thế chờ đợi để gặp lại nàng, dù rằng biết nàng đã không còn là Tiểu Nguyệt nữa, nhưng ta vẫn không thể nào siêu thoát. – Khanh khẽ nói , đôi mắt lộ rõ nỗi buồn.
-Tại sao? – Tôi hỏi.
-Ta cũng không biết, chính bản thân ta đang tìm câu trả lời, ta cứ nghĩ rằng khi tìm được nàng ta đã có thể siêu thoát, nhưng có lẽ ta ở bên cạnh nàng mãi cho đến lúc nàng chết thì mới có thể siêu thoát được.
“ Hả? Cái gì? Đứng có đùa chứ, chẳng lẽ suốt đời này cứ có 1 con ma lẽo đẽo theo tôi mãi sao? Tôi còn chưa biết yêu? Chưa có bạn trai (Cái này có liên quan gì nhỉ ! )sao có thể bị một con ma bám theo mãi chứ. Không, không thể nào”– Tôi rối bời.
-Không đâu! Tôi đã từng xem nhiều phim và truyện tranh về ma rồi, sau khi hoàn thành tâm nguyện, họ sẽ siêu thoát, không sao đâu.”ĐÚng chẳng sao đâu” – Tôi tự an ủi.
-Nhưng tâm nguyện của ta là được ở bên nàng và bảo vệ nàng.
-Chắc có lẽ là anh còn một tâm nguyện nào khác mà anh không biết.
-……Có lẽ thế.- Khanh chậm rãi nói.(truyenonline.net)
-Không sao! Vậy bây giờ anh cứ tạm thời ở bên cạnh tôi, chắc một ngày nào đó không xa anh sẽ tím ra được câu trả lời.
-Ừ! – Khanh lại cười
Má tôi bỗng đỏ ửng, “Thật là! Mình đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính kho dời, sao lại có thể rung động vì một con mà, thế có chết không chứ”.Nhìn kĩ, tôi thấy Khanh quả thật là đẹp trai, cùng với cái phong thái đấy, con trai bây giờ cả nghìn người chẳng ai có được cái phong thái ấy.Mà lạ thật, đúng là không phải cái gì cũng giống phim ảnh cả, Khanh đứng được trên mặt đất, lại có thể bay, chỉ có điều là không có bóng thôi.Ma cũng gần giông như người, nhưng không ai thấy họ, vì ma là linh hồn của một người đã chết mà.
**************
“Ơ! Cánh hoa? Đây là đâu thế nhỉ! Có tiếng khóc, cô gái kia chẳng phải là Tiểu Nguyệt sao? Tại sao cô ấy lại khóc nhỉ???Xem tiếp chương 5