Soapy và Cớm - O.Henry.
Phần một
Nằm trên một chiếc ghế dài trong công viên quảng trường Madison, Soapy trăn trở lo lắng. Khi những con ngỗng trời bắt đầu bay về phương nam để tìm thời tiết ấm áp, khi những phụ nữ không có áo lông thú bắt đầu trở nên khả ái với các ông chồng của họ, và khi Soapy trăn trở lo lắng trên ghế dài trong công viên, bạn hiểu rằng mùa đông đang đến gần.
Một chiếc lá vàng rơi trên chân của Soapy. Đó là lời chào đầu tiên của mùa đông. Mùa đông tử tế với những người ngủ trên ghế dài trong công viên quảng trường Madison; nó báo hiệu cho họ trước khi nó đến. Ngọn gió bấc nhắc nhở các cư dân của công viên rằng đã đến lúc sẵn sàng cho mùa lạnh đang đến. Soapy nhận thấy rằng ông ta nên chuẩn bị sớm cho mùa đông, và vì thế ông trăn trở lo lắng trên chiếc ghế dài của ông.
Những tham vọng của Soapy để có nơi trú đông không có gì là cao xa. Ông không hề nghĩ đến các chuyến du lịch bằng tàu thủy trên Địa trung hải, đến các khung trời tuyệt vời của miền nam hoặc về cảnh vịnh Naples dưới ánh trăng. Ba tháng trong nhà tù của đảo là tất cả điều ông muốn. Ba tháng chắc chắn có cơm ăn, chốn ngủ cùng bạn bè vui vẻ, an toàn khỏi các cảnh sát viên dường như đặc biệt là niềm khát khao đối với Soapy.
Trong nhiều năm qua cái nhà tù quen thuộc trên đảo Blackwell đã là nhà mùa đông của ông. Đúng vào lúc những người bạn dân Nữu Ước may mắn hơn của ông đã lấy vé đi về miền Florida chói nắng và miền Riviera thuộc Pháp mỗi mùa đông thì Soapy đã khiêm tốn thu xếp cho chuyến đi hàng năm của mình đến Đảo. Mà bây giờ thì lúc ấy đã đến. Trong đêm trước, ba tờ báo ngày chủ nhật trải dưới áo khoác bọc quanh chân và phủ lên bụng ông đã không giữ được khỏi lạnh khi ông ngủ trên chiếc ghế dài. Cho nên Đảo có vẻ đặc biệt hấp dẫn vào lúc này.
Đang quyết định đi đến Đảo, Soapy đã bắt đầu nghĩ cách thực hiện ý muốn của mình. Có các cách dễ dàng để làm việc này. Cách thoải mái nhất là ăn một bữa tối sang trọng tại một nhà hàng đắt tiền nào đó; và rồi tuyên bố rằng ông không thể thanh toán, một cảnh sát viên sẽ đến điệu ông đi. Ông quan tòa dễ mến của tòa án cảnh sát sẽ tuyên án ông ba tháng tù hoặc nhiều hơn ở Đảo.
Soapy rời chiếc ghế dài và đi tản bộ ra khỏi quảng trường rồi băng qua đường phố đến góc Broadway và đại lộ thứ Năm. Ông quanh lên Broadway và dừng lại tại một nhà hàng sáng rực ánh đèn nơi những người ăn vận đúng thời trang lui tới mỗi đêm vì thức ăn ngon và rượu ngon.
Soapy hoàn toàn tự tin vào mình. Ông đã cạo râu và áo khoác của ông thì tề chỉnh và chiếc cà vạt đen trắng nhã thì vừa được một người làm công tác từ thiện tặng vào ngày lễ Tạ ơn. Nếu có thể đến ngồi vào một cái bàn trong nhà hàng mà không bị nghi ngờ thì ông có thể thành công. Cái phần người của ông nhô lên trên bàn sẽ không gây nên nghi ngờ trong đầu óc người hầu bàn.
Một con vịt quay, Soapy nghĩ, hẳn là điều đáng đấy - với một chai rượu vang, và sau đó một ít pho mát loại ngon, một tách cà phê đen, và một điếu xì gà. Điếu xì gà một đô-la sẽ là vừa đủ. Tổng cộng sẽ không cao đến mức làm nhân viên quản lý nhà hàng nổi điên lên, mà còn bữa ăn sẽ làm cho ông no nê cùng sung sướng làm cuộc hành trình đến cái nhà mùa đông của mình.
Nhưng khi Soapy bước vào bên trong cửa nhà hàng, mắt người trưởng hầu bàn để ý tới cái quần rách bươm và đôi giày mòn vẹt của ông. Những bàn tay mạnh mẽ chực sẵn xoay ông lại, lặng lẽ và vội vã tống ông ra vỉa hè - làm những ý tưởng thú vị của ông về vịt quay tan biến mất.
Soapy rẽ ngoặt khỏi Broadway. Dường như lộ trình của ông đi đến Đảo mơ ước không thông qua cái bụng no đầy. Phải nghĩ cách khác để đến đó vậy.
Ở góc đại lộ thứ Sáu đèn dường như đang chiếu thẳng vào một cửa hàng trong đó vài món hàng xinh xắn được xếp đặt thật mỹ thuật. Soapy lượm một viên đá và ném nó thủng mặt kính. Thiên hạ từ chung quanh góc phố chạy đến nơi cảnh tượng bể toang với một cảnh sát viên dẫn đầu. Soapy đứng tỉnh bơ với hai tay đút túi; ông mỉm cười khi nhìn thấy các hột nút đồng của người cảnh sát viên.
“Người ném bể kính đâu rồi?” viên cảnh sát hỏi với một giọng kích động.
“Ông không tưởng tượng rằng tôi có dính líu vào đấy chứ?” Soapy nói một cách thân thiện.
Tâm trí viên cảnh sát không chấp nhận Soapy là kẻ phạm tội. Những kẻ phá bể cửa đâu có dừng lại để nói chuyện với nhân viên pháp luật. Chúng bỏ chạy. Viên cảnh sát thấy một người đàn ông ở nửa đường xuống khu phố đang chạy đuổi theo một xe điện. Nắm chặt chiếc dùi cui viên cảnh sát chạy theo anh ta. Thất vọng, Soapy chầm chậm bỏ đi, giờ đây thất bại lần thứ hai.
Ở phía đối diện với đường phố có một cửa hàng ăn rất tầm thường. Nó hấp dẫn những người đói nhiều mà vì tiền thì nhỏ. Bát đĩa của nó dày cộm nhưng súp và khăn bàn thì mỏng tanh. Soapy đi vào nơi này với đôi giày mòn vẹt và cái quần tả tơi mà không bị để ý. Ông ngồi vào một cái bàn và ăn bò rô-ti, bánh nhân táo, và pho mát. Xong ông tiết lộ cho người hầu bàn cái sự kiện rằng ông không có tiền.
“Bây giờ các ông có việc bận rộn đấy và gọi cớm đi”, Soapy nói.
“Chúng tôi không muốn cớm trong này”, người hầu bàn la lên. “Ê, Joe ơi! Đến đây!”
Hai người hầu bàn nâng Soapy lên ở cánh tay và ném ông ra ngoài vỉa hè. Ông từ từ đứng dậy phủi bụi nơi quần áo. Bắt giữ có vẻ là không thể được. Cái đảo còn rất xa vời. Một cảnh sát viên đứng gần đó cười lớn và tiếp tục đi xuống đường phố.
(Hết phần 1 - daibangbaoto type)