banner

Em đã hiểu thế nào là hạnh phúc !! p3

Posted by Admin On Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012


-Anh Hai!

-Mới tới hả? Có chuyện gì sao?, Chính tò mò nhìn Min và Long hỏi.
-Dạ, em dẫn Long đến để hỏi anh. Chuyện anh nói Long làm việc cho anh giờ tính thế nào?
-Tính thế nào là sao? Anh đã nói là nếu anh giúp nó tìm ra Thái “ trắng” thì nó phải làm việc cho anh. Nhưng giờ thằng đó là do tụi mày tìm ra. Vì vậy, không cần phải làm gì cả, Chính ngã người ngồi dài ra sau ghế khiến Long vui sướng nhảy cỡn lên:
-Có thật không hả anh?
Chính nhìn Long mỉm cười gật đầu. Đoạn, anh nhìn Long hỏi:
-Mà giờ mày định làm gì? Vẫn tiếp tục học sao?
-Dạ, Long ngập ngừng nói. Em định chú tâm học để trả nợ mấy môn em bị liệt.Vả lại, năm nay cũng là năm cuối rồi nên …
-Ưhm, anh biết rồi. Thời gian qua mày đã vất vả nhiều rồi. Giờ lo mà tính cho tương lai đi. Nhưng nhớ khi nào rảnh thì hãy quay lại. Dù gì có mày thì công việc cũng sẽ thuận lợi hơn.
-Dạ, em biết rồi anh Hai. Em sẽ quay lại. Dù gì thì em cũng còn học ở đây hai năm nữa.
-Thôi em và nó về đây. Có gì em gặp anh sau nhé, Min nói rồi cùng Long quay đầu bước đi. Chính nhìn theo bóng của Long rồi chép miệng tiếc thầm: “ Thằng nhóc này thật có tài mà lại biết tình biết nghĩa. Nhưng rất tiếc nó lại không phải là người thuộc vào thế giới này”.

-Nào, anh em mình cạn ly nào, Min vừa nâng ly rượu vừa hét lên.
Sau khi cạn hết 100 phần trăm, Long đặt ly xuống bàn và nói:
-Sau bao nhiêu xảy ra. Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau như thế này. Chỉ có điều là..., Long nói với giọng buồn buồn. Mọi người đã không còn đầy đủ như lúc xưa nữa…
Mọi người im lặng nhìn nhau, không ai nói một lời nào. Không khí đang vui vẻ bỗng dưng yểu xìu xuống. Thấy ai cũng buồn, Min vội cười chuyển sang chuyện khác:
-Tự dưng sao lại buồn hết vậy trời. Mọi người phải vui lên chứ? Nghĩa mất đi cũng chẳng phải là chuyện quá buồn như vậy đâu. Anh ấy chết đi biết đâu là sự giải phóng. Không phải lo âu, không hề phiền muộn. Mà biết đâu bây giờ, ở trên đó, anh ấy đang sống hạnh phúc bên cha mẹ va em gái cũng nên. Chúng ta phải mừng cho anh ấy chứ!
-Đúng. Anh Min nói đúng đấy, Nga nói xen vào. Chẳng phải thằng Đức cũng đang cải tạo rất tốt đấy sao? Nghe nói vào lễ đặt xá năm nay, nó được giảm thời gian thụ án xuống còn có bảy năm thôi. Cứ đà này biết đâu vài năm nữa, nó lại được mãn hạn sớm cũng nên.
Nghe Nga nói. Min trợn tròn mắt kinh ngạc:
-Ủa? Vậy hả? Sao anh không nghe gì hết vậy ta?
-Thì cũng đúng thôi, anh bận quá mà. Có bao giờ có thời gian để gặp em út đâu, Nga vừa nói vừa thò tay bốc hạt đậu bỏ tọt vào miệng nhai rồm rộp có vẻ bất mãn lắm. Thấy vậy, Min vội phân bua:
-Trời, em phải hiểu cho anh. Anh bận quá rồi còn gì.
Vẻ mặt khó xử của Min khiến Yến phì cười. Cô vội đỡ giúp anh:
-Thôi mọi người đừng chọc anh ấy nữa mà. Chúng ta chuyển sang chủ đề chính hôm nay đi có được không?
-Ui, Yến không nói thì Nguyên cũng quên mất. Hôm nay tụi mình ngồi đây là để chúc mừng anh Long quay lại trường học mà.
-Ừ nhỉ, Min mỉm cười. Nào chúng ta nâng ly nào. Chúc mừng mày ra khỏi giới giang hồ của chúng tao… Vậy là từ nay, mày sẽ không còn phải tham gia vào mấy chuyện đánh đấm đấy nữa…Cảm giác của mày bây giờ ra sao hả nhóc?
Long mỉm cười nhìn Yến trìu mến rồi trả lời:
-Thấy Yến vui là em vui rồi. Thời gian qua vì em mà cô ấy cũng khổ nhiều., giờ là thời gian em phải sống vì cô ấy. Vả lại, tụi em cũng đã cùng nhau trải qua quá nhiều biến cố. Vì vậy, bây giờ em sẽ học cho tương lai của chúng em. Cố gắng kiếm một công việc ổn định để mà hỏi cưới cô ấy nữa chứ?
Câu nói của Long làm Yến ngượng đỏ cả mặt. Cô nũng nịu nhìn Long hỏi:
-Ai nói sẽ cưới anh chứ?
Hai người đang tình cảm thì Nga nói chen vô trêu chọc:
-Ui trời ơi, nhìn hai người mà sao tui thấy nhột quá đi, khiến cả bọn ồ lên cười thật to. Đoạn, Liên quay sang nhìn Long hỏi: 
-Như vậy là Long sẽ không thường xuyên đến quán nữa đúng không?
Long quay sang mỉm cười trả lời:
-Đâu có đâu. Long vẫn sẽ thường xuyên đến mà. Mà sao vậy? Sợ Long không có mặt ở đây thì sẽ không có ai giảm giá cho Liên nữa đúng không?
Có lòng tốt muốn hỏi chuyện với Long mà tự dưng bị nghĩ xấu, Liên bực mình lắm. Cô đỏ mặt, tự ái nói:
-Trời, cái cậu này. Làm như tôi là chúa hay ăn chặn người khác không bằng?
Đã vậy, mọi người lại càng cười to khiến Liên ngượng vô cùng. Cô sẽ giận không nói chuyện nếu không có Yến nói xen vào:
-Long nói đùa thôi mà. Mày đừng có giận nha.
-Con này, giận gì? Tao đâu phải là đứa con nít đâu, Liên gạt tay khẽ mỉm cười.
-Long nói đùa thôi. Long sẽ không tham gia vào mấy chuyện của hội nữa nhưng cũng sẽ có mặt ở đây mà. Dù gì thì đây cũng đã quá quen thuộc với Long rồi. Vả lại, nếu anh Min cần thì chắc chắn Long sẽ có mặt.
-Cảm ơn mày. Nếu không có mày thì chắc mọi thứ cũng đã chấm dứt rồi. Min choàng tay qua vai Long mỉm cười nói. Khi nào rảnh, hãy đến đây. Chỗ này luôn sẵn sàng đón tiếp mày.
-Mà anh? Tại sao anh không giao bớt công việc cho anh Trung đi?. Long tò mò hỏi.
Min im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Giờ còn chưa đến lúc. Anh vẫn chưa tin nổi thằng này. Lỡ giao trứng cho ác thì công sức bấy lâu nay của chúng ta đi tong sao?
Long gật gật gù gù ra vẻ hiểu:
-Vậy giờ anh tính sao?
-Anh định đưa thằng Lam vào để theo dõi mọi động tĩnh của nó trước đã rồi mới giao lại cho nó sau. Dù gì cẩn thận vẫn hơn hết mà em. Mà thôi không nói đến chuyện đấy nữa, Min nâng ly lên nói. Chuyện bây giờ là nâng ly lên để chúc mừng Long quay trở lại trường. Đồng thời cũng chúc cho nhóm Yến hoàn thành tốt luận án tốt nghiệp luôn. Nào, nâng ly lên nào!
-Nào, cạn ly. Hôm nay không say không về nhé!

Thấy Min dẫn Lam cùng vào, Trung tò mò hỏi:
-Ơ, hôm nay sao đến sớm vậy anh?
-Ừ, anh có chuyện muốn nói với mày đây, Min vừa nói vừa kéo làm xích lại gần. Từ hôm nay trở đi, nó sẽ quản lý quán này cùng với mày…
-Ơ, tại sao vậy anh?, Trung đỏ bừng mặt ngạc nhiên hỏi. Bộ em làm sai chuyện gì sao?
-Không. Mày không làm sai gì cả. Chỉ là tao muốn thêm một thằng giúp đỡ mày thôi. Vả lại, có thêm một người nữa cũng tốt chứ sao? Ý mày thấy thế nào?
Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng Trung vẫn cố gắng phớt lờ đi. Im lặng một lúc, anh ta buồn rầu nói:
-Anh đã muốn như vậy thì cứ làm như vậy đi. Dù gì có một thằng giúp cũng sẽ tốt hơn mà…
Biết Trung bất mãn, Min vỗ lên vai anh ta xoa dịu:
-Mày cứ để nó làm một thời gian đi rồi anh điều nó đi chỗ khác. Có gì mày cứ sai bảo, dù gì nó cũng là đàn em.
-Dạ, em biết rồi.
Dù miệng nói vậy thế nhưng, Trung vẫn không thể thoái mái hơn. Anh ta nhìn quanh rồi nói:
-Thôi, em đi xem tụi nó làm xong chưa đây. Anh ở lại chơi nha. Còn Lam thì bao giờ sẽ bắt đầu? Chiều có được không?
-Ừ, chiều cũng được, Lam kênh mặt nhìn quanh rồi trả lời cộc lốc.
Thái độ không biết trên dưới gì của Lam khiến Trung điên tiết. Nhưng nể Lam là người Min dẫn đến nên anh ta vẫn cố gắng mỉm cười rồi quay lưng bước đi. Vừa bước vào bên trong, Trung tức giận đấm mạnh vào cánh cửa: “ Mẹ kiếp, hắn ta đang muốn gì đây? Tự dưng lại dẫn đến một thằng hống hách, chẳng biết trên dưới là gì đến. Được rồi để xem mày trụ được ở đây bao lâu”, anh ta nghiến răng tức giận nói.

-Này, này, tới đây anh bảo một chút.
-Thấy Trung với gọi mình, Lam từ từ tiến lại hỏi:
-Có gì không?
“Vẫn cái thái độ chẳng xem ai ra gì”, Trung khó chịu lẩm bẩm nhưng vẫn cố mỉm cười. anh ta nói: 
-Chiều hôm nay em ra ngoài thu xếp xe của khách lại giúp anh nha. Bảo vệ hôm nay xin nghỉ một người nên anh cần người giúp.
-Làm ở đâu? Khi nào? Lam vẫn cứ nói với giọng điệu cộc lốc.
-Chút sẽ có người chỉ cho em. Em cứ ra đấy đi.
-Ok. Được thôi, Lam nói rồi quay lưng bước đi.
Đang loay hoay thì một người chạy đến nói:
-Anh Trung ơi, anh có điên thoại đấy.
-Ai vậy?, Trung tò mò hỏi.
-Em cũng không biết nữa, nhưng họ nói là có việc gấp muốn gặp anh.
Trung tò mò chạy đến quầy nhấc máy:
-Alo, Trung nghe đây.
Và đầu dây bên kia, một giọng nói rất quen thuộc vang lên:
-Xin chào người bạn. Nhớ ai đây không?
Trung lớ ngớ nhất thời không nhận ra nhưng hình như anh đã nghe giọng nói này ở đâu rồi. Đang suy nghĩ thì người bên đầu dây kia nói tiếp:
-Còn nhớ bữa hôm trước không? Chúng ta đã gặp nhau tại quán rượu đấy.
Nghe nói đến đây, Trung bắt đầu nhớ ra. Anh ngờ ngợ nói:
-À, hôm đi nhậu. Nhớ rồi… Đan, đúng không?
-Hahaha, đúng rồi. Cuối cùng mày cũng nhận ra tao, Đan cười phá lên.
-Mà mày gọi tao có gì không?
-Này, đừng nói vậy tao buồn chứ. Chuyện hôm trước tao bàn với mày, mày tính thế nào rồi?
Câu hỏi của Đan làm Trung giật mình. Anh luống cuống nhìn quanh một lượt xem có người nào ở đấy không, rồi nói nhỏ vào ống nghe:
-Chỗ này không an toàn cho lắm. Để khi nào gặp nhau rồi chúng ta nói chuyện được không?
-Được thôi. Vậy mày chọn địa điểm đi rồi điện thoại cho tao. Mày còn nhớ số của tao chứ?
-Rồi. Tao nhớ rồi. Vậy nhé, có gì tao liên lạc với mày sau, Đan nói rồi vội vàng tắt máy. Vừa bước ra thì Trung gặp Lam bước vào, anh ta giật mình hỏi:
-Ủa, em vào khi nào vậy? Đã làm xong chuyện anh bảo chưa?
-Xong hết rồi. Giờ còn sớm quá nên chưa có khách. Chút nữa đến giờ tôi sẽ ra. Mà anh làm gì lấm la lấm lét vậy? Bộ lén lút làm gì xấu sau lưng sợ người ta biết sao?
Câu hỏi của Lam làm Trung giật bắn cả mình, anh ta vội phân bua:
-Có gì đâu. Do anh “buồn” quá đấy mà. Giờ anh phải đi thôi chứ đợi thêm chút nữa chắc ra quần mất, Trung vừa nói vừa ôm quần chạy vội đi khiến Lam không hiểu nổi chuyện gì, chỉ lắc đầu nhìn theo bóng Trung.

-Mày đến lâu chưa, Đan vừa nói vừa mở cửa bước vào ngồi đối diện trước mặt Trung.
-Cũng vừa đến thôi. Mày dùng gì?
-Cho tao thứ như mày cũng được. 
Cả hai nhìn nhau im lặng một chút rồi Đan nói:
-Sao, chuyện lần trước mày tính như thế nào rồi? Bao giờ làm đây?
Trung đưa cốc rượu lên miệng uống một hơi rồi nhăn nhó nói:
-Tao cũng không biết nữa. Tao định là vài bữa nữa nhưng có lẽ giờ chắc không được rồi?
-Sao lạ vậy, Đan cau mày hỏi. Chẳng phải bây giờ mọi thứ đều do mày quyết định đấy sao? 
-Đúng. Trước đây là như vậy nhưng bây giờ thì khác rồi…
-Ý mày có nghĩa là sao? Mày sợ thằng Long biết chuyện hả? Cái thằng nhóc đấy có đến cũng chỉ một tháng một lần. Làm sao biết mày đã làm gì được chứ?
-Không, không phải là vì thằng đó.
-Vậy thì vì ai?
Đan im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
-Hôm trước thằng Min dẫn đến một thằng nói là nó sẽ cùng quản lý quán với tao. Vì vậy, nếu để chúng biết tao gặp và làm ăn với mày. Chắc tao chỉ có đường chết.
-Trời, sao mày nhát dữ vậy?, Đan điên tiết nói. Mày không thấy bọn nó quá đáng lắm sao? Nếu bọn nó đã như vậy thì việc gì mày phải trung thành nữa chứ? Nếu là tao thì tao sẽ tự tìm cho mình một lôi đi riêng, Đan nhìn Trung bằng một ánh mắt dò xét. Thấy Trung đổi sắc mặt vì những câu nói của mình, Đan đổ thêm dầu vào lửa:
-Mày cứ nghe theo lời tao đi. Đừng có nghĩ cho người khác nữa. Hãy chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi.
Trung bức xúc đưa ly rượu lên uống ừng ực. Đoạn, anh ta đặt ly xuống lo lắng hỏi:
-Nhưng nếu giờ làm tao sợ, người khác sẽ phát hiện ra mất.
-Phát hiện gì? Chỉ cần lấy hàng là khắc có cách để tiêu thụ thôi. Đừng lo, gì chứ cái này bán đắt như tôm tươi cho mà xem. Cái quan trọng là mày phải biết cách chào hàng với “dân lắc”. Mà mày an tâm đi, chỉ cần mày chịu, tao sẽ lo việc dẫn khách cho mày. Vài ba lần họ sẽ quen mà tự tìm đến thôi mà.
-Có chắc như vậy không?, Trung nghi ngờ hỏi. 
-Chắc mà. Có gì đâu mà lo giữ vậy. Làm ăn lớn mà không có gan thì sao mà giàu nổi hả ông anh?
Trước nụ cười chế diễu của Đan, Trung im lặng suy nghĩ một chút rồi lưỡng lự nói:
-Thôi được rồi. Tao sẽ làm thử một lần nhưng tao không chắc là bao giờ đâu. Để tao xem tình hình như thế nào đã. Nếu thuận lợi thì tao sẽ báo cho mày lấy hàng ngay.
-Được rồi. Mày cứ về tính cho kỹ đi rồi gọi cho tao. Nhưng nhớ là đừng đánh mất cơ hội đấy nhé! Hãy nghĩ đến bản thân mình, đến những gì mà mày đáng được nhận…
Trung không nói gì, anh đứng lên gật đầu chào rồi bước vội ra xe. Để lại mình Đan đang đắc ý với trò chọc gậy bánh xe của mình. Hắn nhìn theo bóng Trung cười một cách nham hiểm. Suốt đoạn đường đi, Trung cứ suy nghĩ mãi. Đầu óc anh cứ rối bời. Trung không biết mình làm việc này là đúng hay sai nhưng mỗi lần nghĩ đến công sức mà mình bỏ ra hơn năm năm nay giờ phải chia cho người khác là anh ta lại không chịu được. “Không lẽ suốt đời lại phải làm không công cho người khác hoài vậy sao? Mình đáng để có một quán Bar cho riêng mình”, Trung vừa đi vừa suy nghĩ.


-Mày có thấy động tĩnh gì ở trong đó không?, Min nhìn Lam hỏi.
-Vẫn chưa anh. Mọi việc vẫn diễn ra rất bình thường. Em chưa thấy biểu hiện gì khác thường cả. Chỉ có một điều duy nhất là hình như anh ta không được vui khi gặp em thì phải?…

Nghe Lam nói, Min gạt tay mỉm cười:
-Cha, tưởng gì chứ chuyện đấy dễ thôi mà. Thích mày mới khó hiểu chứ không thích thì bình thường chứ sao. Từ giờ trở đi, mày cứ tiếp tục ở đó mà theo dõi. Nhớ là phải xem thử nó có thường xuyên ra ngoài bất thường hay không nữa nha!
-Dạ, em biết rồi anh. Em sẽ để mắt đến anh ta thường xuyên.
-Tốt. Vậy mày ra đi đi. Có gì anh sẽ gọi, Min vỗ tay lên vai Lam rồi bước đi.

Vừa mới về thì Lam thấy Trung vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Thấy vậy, anh chặn lại hỏi:
-Định đi đâu vậy? Bộ tối nay không ở quán sao?
Thấy Lam, Trung toát cả mồ hôi hột nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ lấy bình tĩnh, cười nói:
-À, anh có chút chuyện. Anh đi rồi quay lại ngay đấy mà, rồi vội vàng lên xe chạy vọt đi. Lam cũng vội vã chạy theo nhưng không kịp, đành đứng nhìn bóng chiếc xe chở Trung vụt mất.

-Đây, trong đây có 500 viên. Lần đầu nên tao đưa lượng nhỏ thôi. Nếu thuận lợi thì lần sau tao lại đưa tiếp, Đan đặt bịch thuốc vào tay Trung.
-Có chắc là đủ không vậy?, Trung nghi ngờ hỏi.
-Đừng lo. Đây nổi tiếng làm ăn đàng hoàng. Cái gì cũng có đủ. Không tin thì anh cứ mở ra mà xem.
-Thôi được rồi, Trung gạt phắc tay rồi giúi túi tiền vào tay Đan. Tao đưa trước cho mày, còn số còn lại đợi tao tiêu thụ hết rồi sẽ đưa sau.
-OK, Đan vừa nói vừa cất túi tiền vào túi rồi cả hai lên xe phóng đi.
Vừa về đến quán, Trung liền chạy thẳng vào phòng của mình rồi lén lút nhìn quanh. Sau khi chắc chắn là không có ai, anh ta liền gỡ tấm ván trên tường ra rồi dặt gói thuốc vào. Xong, anh ta bước xuống dưới. Lúc này, quán đã bắt đầu đông. Thấy Trung, Đan chạy đến dò hỏi:
-Nãy giờ đi đâu vậy? Không có anh tôi mệt bở hơi đây này.
-Mới làm một chút đã than mệt rồi sao? Yếu quá đấy, Trung nhìn Lam bình thản mỉm cười. Thôi nếu mệt thì cậu đi r ngoài nghỉ chút đi, để cho này tôi sắp xếp cho.
Thấy Lam không nghi ngờ gì quay lưng bước đi, Trung thở phào nhẹ nhõm nói:
-Phù. May quá. Chút nữa là bị lộ rồi. Đúng là làm chuyện mờ ám, không lúc nào an tâm được.

Ngày hôm sau, Trung đang đứng thì có người chạy lại nói nhỏ vào tai anh ta:
-Nghe nói anh có hàng đúng không?
Trung nhìn quanh một lúc rồi kề vai tai chàng trai kia hỏi:
-Ai bảo anh đến đây?
-Có người tên Đan bảo tôi đến đây hỏi anh. Anh ta nói chắc chắn ở đây sẽ có hàng.
-Được rồi. Anh cần bao nhiêu?
-Hai viên. Hàng nén nhé!
-Giờ anh cứ ngồi đây chờ một chút tôi một chút. Trung nói rồi quay đầu chạy một mạch lên phòng. Được một lúc, anh ta quay lại với hai viên thuốc trong tay:
-Hàng có trong đó. Chỉ cần mở ruột ra là thấy ngay, rồi đặt câysút vào tay chàng trai kia. Đoạn, chàng trai đó cũng nhét vào túi anh Trung một cộc tiền rồi quay đầu bước đi. Cứ như thế, vụ làm ăn đầu tiên của Trung đã diễn ra trót lọt mà không một ai biết. 

Nửa tháng sau, Đan hẹn gặp Trung lần hai:
. -Tao đã nói rồi mà. Chắc chắn sẽ thuận lợi mà mày không tin. Giờ thấy như thế nào?, Đan vừa nhận lấy cộc tiền trên tay Trung vừa đắc ý hỏi.
-Ừ, thì như vậy tao mới gặp mày ở đây chứ! Sao? Hàng đã chuyển về chưa?
-Về rồi. Chỉ cần chờ mày gọi là có ngay, Đan cười tươi rói. Sao giờ định lấy bao nhiêu đây? 
Trung lưỡng lự một lúc rồi trả lời:
-Cho tao như cũ đi. Cứ làm ăn nhỏ đã rồi từ từ tăng lên cũng được.
-Trời, làm gì mà ít vậy mày. Lấy nhiều hơn chút đi! Đã làm mà còn sợ nữa, Đan nhìn Trung bĩu môi nói. Hay như vậy đi, lần này 700 viên đi nhé!
-Nhiều dữ vậy sao?, Trung trợn tròn mắt kêu lên.
-Trời, như vậy mà nhằm nhò gì. Có nhiều chỗ tiêu thụ từ ngàn viên trở lên kia. Chổ của mày mới nên bắt đầu như vậy là được. Thôi, lấy 600 viên nhé! Mà định lấy loại gì đây?
-Loại gì là loại gì?, Trung to mò hỏi.
-Có nhiều dạng lắm. Lần trước tao đưa cho mày là dạng viên nén. Còn có dạng viên nang, bột trắng, màu… nữa.
-Có loại Thiên Thần gì đấy không? Tao nghe nhiều người hỏi về nó lắm.
-Có chứ? Thiên thần, Yinyang, Adam, Eva, Love, VW, Ice, Mọi da đỏ, Mè đen, Tên lửa…, cái gì cũng có. Ngoài ra, còn có thêm một loại rất đặc biệt mà “dân bay” hay còn gọi là “chấm đá”.Là một dạng ma túy tổng hợp rất mới và hiếm. Muốn dùng thứ này phải có bộ cóng thủy tinh mới dùng được. Nhưng không phải ai có tiền là mua được đâu nha. Chỉ những người quen biết tao mới bán thôi. Bởi, ngoài ảo giác “bay” như các loại thuốc lắc thông thường, “chấm đá” còn có tác dụng kích dục rất mạnh…Những thứ này rất thu hút giới trẻ trong thời gian gần đây. Trước lạ sau quen. Nếu mày thích tao sẽ đưa hàng cho mày bán thử. Mày thấy sao?
Trung suy nghĩ một lúc rồi nghi ngờ nhìn Đan hỏi:
¬- Mày có chắc là nó sẽ bán chạy không?
-Chắc chứ! Những thứ này không phải tìm là có được đâu. Mày cứ tin tao đi, Đan nói như đinh đóng cột.
Sau một hồi lưỡng lự, Trung đồng ý:
-Thôi được rồi. Tao sẽ liều thử xem sao.
Nghe Trung nói, Đan cười lên đắc ý:
-Hahaha. Mày làm đúng đấy. Cứ nghe ở tao đi. Những viên thuốc bình thường cùng lắm chỉ vài ba trăm đồng nhưng nếu mày tiêu thụ được một liều thì sẽ được dăm ba triệu. Chẳng mấy chốc anh sẽ giàu cho mà xem, Đan đắc ý ồ lên cười thật to. 
-Chúc mừng cho sự làm ăn của chúng ta. Mong rằng là nó sẽ còn tiếp tục lâu dài, cả hai bắt tay nhau rồi nhanh chóng lên xe vọt đi trong đêm vắng.

Chen qua những đám người đang nhảy trong tiếng nhạc xập xình, Long tiến đến quầy và gọi cho mình một cốc bia. Vừa nhìn thấy Long, Trung liền đến vỗ lên vai cậu hỏi:
-Cha, lâu ngày quá mới gặp cậu. Mọi chuyện sao rồi? Lâu nay vẫn học hành tốt đấy chứ?
Long lấy tay gãi gãi đầu rồi cười nói:
-Dạ, vẫn tốt anh. Anh dạo này làm ăn cũng tốt đấy chứ?
-Cũng tốt. Nhưng có cậu thì có lẽ sẽ tốt hơn. Mà bao giờ cậu ra trường?
-Dạ, năm sau, Long nói chậm rãi.
-Ưhm, cố gắng mà học. Chứ như anh không học thì cả đời cũng chỉ làm thuê cho người khác mà thôi.
Long mỉm cười nhìn Trung. Đoạn, Trung vỗ lên vai Long nói:
-Mà cậu ngồi chơi nhé! Tôi có chút chuyện. Cứ chơi tự nhiên, hôm nay tôi mời, rồi quay lưng bước đi. Long đưa cốc bia lên miệng uống một hơi rồi nhìn quanh một lượt: “Phải công nhận anh Trung tài thật. Càng ngày Clup càng đông khách hơn thì phải?”, Long thầm nghĩ rồi cúi xuống rút điện thoại ra điện cho những người bạn của mình:
-Sao lâu quá vậy? Đến nhanh đi!

-Mày có chắc không vậy?, Min tức giận hét lên.
-Chắc chứ anh. Chính mắt em nhìn thấy mà, Lam quả quyết.
-Mày chắc là thằng Trung đang làm chuyện mờ ám sau lưng chúng ta sao?
-Em chắc chắn. Hai tháng gần đây, quán Bar đông lên thấy rõ. Lúc đầu em không để ý gì nhưng sau đó em nhận ra, có những người chỉ đến rồi vội đi ngay. Mà đáng nghi hơn là những lúc đó Trung lại lên phòng rồi bước xuống với một cây bút trên tay. Đồng thời, hai tháng nay anh ta thường đi đâu mà em không rõ. Bởi, mỗi lần em định đi theo thì không mất dấu cũng gặp chuyện. Và hôm qua nhân lúc hắn ta đi vắng, em đã rình mò vào phòng y. Thật bất ngờ. Em phát hiện ra trong ngăn tủ sau của y có rất nhiều cây bút. Em tò mò mở thử một câu rồi hai, ba… cây. Cây nào cũng rỗng rột và trong đó luôn chứa một đến hai viên. Em sợ manh động sẽ khiến hắn ta biết nên im lặng đến hỏi anh đây. Giờ anh muốn em phải làm gì?
Min chăm chú nghe những câu nói của Lam. Anh im lặng suy nghĩ một lúc rồi vuốt mặt nói:
-Nếu quả thật thằng đó dám buôn chất kích thích, tao sẽ không để yên đâu. Mày làm như vậy là đúng. Bây giờ cứ im lặng mà điều tra cho anh. Nhớ là đừng để hắn nghi ngờ. Anh muốn biết ai là người đã cung cấp thuốc cho nó và anh cần một chứng cứ thật rõ ràng…
-Dạ, em biết rồi anh, Lam nói rồi quay lưng bước đi. Khi chỉ còn một mình, Min suy nghĩ mãi cũng không thể lý giải nỗi lý do vì sao Trung lại làm như vậy? “Chẳng phải thời gian qua anh ta đã làm tốt mọi chuyện đấy sao? Thật không thể tin được. Lòng con người quả thật khó đoán. Nhưng nếu như lần này anh ta làm như vậy thì quả thật là tiếc cho lương tâm của một con người”, Min chép miệng lắc đầu.

Long mở cửa phòng bước vào trong và mỉm cười nhìn bạn nói:
-Tụi bây chờ tao lâu chưa? Xin lỗi nghe, tao đi nhầm đường.
-Trời, cái thằng này. Đường này có mỗi một nhà hàng Nhật Bản như vậy mà cũng nhầm. Tao cũng chịu thua mày luôn.
Thấy bạn trêu chọc, Long vội phân bua:
-Do tao chưa đi lần nào chứ bộ. Mà sao hôm nay hứng thú rủ nhau đi ăn món ăn Nhật vậy?
Nghe Long hỏi, Minh đứng lên giõng giạc tuyên bố lý do:
-Báo cáo với mày là hôm nay thằng Vinh nhận học bổng. Mà thằng Ban lại được dì tặng cho một phiếu giảm giá 50% tại nhà hàng này nữa nên mọi người kháo nhau đi ăn món ăn Nhật cho biết luôn.
-Cha, đã vậy ta. Chúc mừng mày nha, Long choàng người qua bắt tay Vinh rồi lém lỉnh nhìn Vinh nói: hôm nay tao sẽ không khách sáo đâu, tao sẽ ăn nhiệt tình đấy nhé!
-Ừ, mày cứ ăn tự nhiên.
Được một lúc, Long nhìn quanh rồi nói:
-À, tao phải đi vệ sinh một lát đã. Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
-Mày cứ mở cửa ra. Đi hết đường, quẹo phải là tới, Vinh vừa chọn món vừa chỉ ra phía sau của mình. Long đứng dậy mở cửa và đi theo những gì mà Vinh đã nói. “A, nó kia rồi”, Long reo lên. Sau khi đã giải quyết bầu tâm sự, Long nhẹ nhõm bước về phòng. Bất chợt, Long thấy ai giống như Trung đang vội vàng bước vào phòng kế bên. Tò mò, Long bước theo xem thử. Chưa kịp gọi Trung thì Long giật mình khi nhìn thấy Đan. Anh vội vã bước lùi lại, đứng sau góc tường ghé mắt quan sát. Đoạn, Long thấy Đan niềm nở bước đến bắt tay với Trung rồi cả hai cùng nhau bước vào trong. Long tiến đến gần hơn để xem mọi chuyện như thế nào nhưng cánh cửa phòng đóng kín khiến anh không thấy được gì. Cố gắng áp tai vào trong, Long cũng không thể nghe rõ họ nói gì với nhau. Anh đành phải đứng lùi lại một góc để chờ đợi, đồng thời rút điện thoại ra điện cho những người bạn của mình.
-Alo, Vinh hả? Tao có chút chuyện nên tụi mày cứ ăn trước đi đừng chờ tao nghe. Nếu xong sớm tao sẽ quay lại, còn không thì tụi mày cứ về đi nghe. Ừ, thông cảm cho tao nhé!
Chờ đợi mãi, cuối cùng thì cánh cửa phòng cũng mở. Long thấy Trung cùng Đan bước ra ngoài, trông bọn họ có vẻ vui vẻ và thoải mái lắm. Cố gắng lắm Long nghe thấy tiếng Trung nói chuyện với Đan:
-Chúc cho chuyện làm ăn của chúng ta ngày càng phát đạt, rồi cả hai ung dung bước ra xe. Long cũng vội vàng bước theo chân của hai người.
Trong lúc đó, bên lề đường bên kia, Lam cũng đang theo dõi hành động của Trung. Vừa thấy Trung và Đan bước ra từ nhà hàng Nhật Bản, Lam đã rút ngay điện thoại ra và điện cho Min:
-Alo, anh Min hả? Giờ chúng nó đang bước ra khỏi nhà hàng Nhật Bản. Rất có thể lão Trung nhận hàng từ người đàn ông này. Em cũng không biết nhưng em chưa gặp ông ta. Hình dáng hả? Ông ta có một hình xăm con đại bàng lớn ở tay…
-Hình xăm con đại bàng lớn hả?, Min hét lên rồi cau mày suy nghĩ. Chẳng lẽ lại là người của hắn sao? Đoạn, anh ra lệnh cho Lam: Mày tìm cách giữ chân bọn nó lại cho tao. Nhớ là đừng để mất dấu. Tao sẽ đến bây giờ.
-Dạ, em biết rồi anh. Lam nói rồi phóng lên chiếc môtô của mình rồi đuổi theo chiếc xe đang chở Trung và Đan mà không hề biết rằng ở phía đằng sau cũng có một người đang đuổi theo như mình. Chiếc xe quẹo vào con hẻm gần Crazy Club rồi dừng lại. Thấy vậy, Lam cũng vứt xe xuống rồi lần mò bước vào trong.
-Hôm nay, tao sẽ dẫn mày đến gặp một người, Đan nhìn Trung nói với vẻ đầy bí ẩn. Nhưng đang đi thì đàn em của Đan nhận thấy có một bóng người ở phía sau. Hắn ra hiệu với đại ca:
-Anh, hình như có đứa đang bị theo dõi chúng ta…..
Nghe đàn em nói, Đan vội vã nhìn ra phía sau khiến Lam hoảng hốt lùi lại. Biết rõ có người đang theo dõi, Đan nói nhỏ với đàn em:
-Giờ tách mỗi người ra một hướng đi.
Nói là làm, cả bốn tách ra bốn hướng khác nhau và nấp vào một góc. Riêng về phần Lam, vừa mới lùi lại đã bị mất dấu, anh hoảng hốt chạy đến tìm quanh. Đúng như dự đoán, khi Lam vừa tới nơi thì đàn em của Đan nhảy từ bên góc ra, cầm lấy cây gỗ được dựng bên con hẻm, phang một cái xuống đầu Lam. Anh loạng choạng ôm đầu quỵ xuống. Đan và Trung cũng từ trong góc khác nhảy ra. Nhìn thấy Lam, Trung hoảng hốt kêu lên:
-Mày, là mày sao?
Lam chỉ kịp ú ớ một tiếng rồi bất tỉnh. Thấy vậy, Đan vội nhìn Trung hỏi:
-Mày biết thằng này sao?
-Nó là thằng ở Clup của tao. Chết, như vậy là vỡ lỡ hết mọi chuyện rồi. Chắc chắn thằng Min sẽ không tha cho tao đâu, Trung hoảng loạn kêu lên khiến Đan cũng rối theo. Hắn bực bội nhìn Trung quát:
-Bình tĩnh. Bình tĩnh tao coi nào.
Đoạn, hắn quay qua nhìn vào mặt Lam một lúc rồi nói một cách nham hiểm:
-Nếu thằng này đã biết rõ việc làm của anh thì bắt buộc nó phải…chết thôi.
Cái bộ mặt sắc lạnh của Đan khiến Trung khiếp sợ, hắn run rẩy kêu lên:
-Cái gì? Mày định giết nó sao?
-Đúng, phải giết nó. Nếu không để chuyện này vỡ lỡ ra thì không những anh chết mà tôi cũng chết luôn. Đan nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí rồi rút con giao ra giương lên, đâm một nhát vào bụng Lam….

Một lúc sau, Min cùng Chính chạy đến thì mọi người đều đã đi khỏi, chẳng còn ai ở đó nữa. Nhìn thấy xe của Lam ở vệ đường, Min vội chạy đến rồi bủa tìm khắp nơi nhưng không thấy. Chính không biết vì sao Long lại dẫn mình đến đây rồi chạy như ma tìm kiếm một thứ gì trông có vẻ quan trọng lắm. Anh nhìn Min cau có:
-Mày đang tìm gì vậy? Tự dưng một mực đòi dẫn anh đến chỉ để chạy như vậy thôi sao?
-Dạ, anh chờ em một chút, Min nói rồi cúi xuống nhìn vết máu rơi rớt bên đường rồi thầm nghĩ: “ Lạ thật, thằng Lam nói với mình là nó vào đây mà. Sao giờ không thấy nó đâu vậy ? Hay có chuyện gì xảy ra với nó rồi.”Suy nghĩ khiến Min hoảng hốt, anh chạy lại gần để quan sát kỹ hơn.
-Vết máu vẫn còn chưa khô, hình như ớ đây vừa mới xảy ra đánh nhau thì phải, Chính tiến lại chỗ Min đang đứng rồi nói. Chắc trận này dữ dội lắm đây, đồ đạc văng tung tóe khắp nơi còn gì.
Câu nói của Chính càng làm Min cảm thấy lo lắng hơn. Anh rút điện thoại ra điện cho Lam nhưng không có ai trả lời. “Lạ thật, Min kêu lên. Hay có chuyện gì xảy ra với nó rồi?”. Min đang suy nghĩ thì Chính tò mò hỏi:
-Sao vậy? Có chuyện gì liên quan đến mày sao?
Min ngước mặt lên nhìn Chính một giây rồi lắc đầu nói:
-Dạ, em nhầm rồi. Em xin lỗi anh. Chúng ta về thôi, rồi lẵng lặng bước đi trong tiếng càu nhàu của anh Hai. Về đến nhà, Min vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra: “Lam đã đi đâu? Cậu ấy đã bị gì và tại sao lại bị mất dấu.” Biết bao câu hỏi cứ hiện ra trong đầu Min. Mấu chốt bây giờ là ở thằng Trung, Min gật đầu suy nghĩ. Bởi, trước khi mất tích Lam đã theo dõi hắn. Chắc chắn Trung sẽ biết Lam đang ở đâu, Phải tìm cho ra hắn, Min ngẫm nghĩ.


Thấy Đan mang hai người về nhà, Phước ngạc nhiên hỏi:
-Mày đem ai về vậy?
Đan lúng túng không nói gì khiến Phước càng tò mò, hắn tiến lại sát hơn để nhìn rõ mặt hai người đang nằm dưới kia. Đoạn, hắn hoảng hốt kêu lên khi nhận ra một trong hai người đó là Long.
-Mày. Mày làm gì với thằng này vậy hả?
-Dạ, dạ, Đan lí nhí nói trong miệng khiến Phước không nghe được gì. Hắn tức giận vỗ mạnh xuống bàn:
-Mẹ, tao đã hỏi là mày đã làm gì rồi kia mà?
Lúc này, Đan mới run rẩy nói:
-Da, em và thằng Trung đang giao hàng thì bị chúng phát hiện nên không còn cách nào khác. Em đã….
-Cái gì? Mày làm ăn như vậy mà nói được sao?, Phước trợn tròn mắt kêu lên khiến Đan sợ hãi chạy lại chỗ Phước đứng van xin:
-Dạ, anh tha lỗi cho em. Do em không đề phòng nên mới để xảy ra chuyện như thế này. Anh mau cứu em với!
Phước nhìn thằng em đang quỳ dưới chân mình rồi loạng choạng ngồi xuống ghế. Hắn ta đứng ngồi không yên:
-Mày có biết mày đã làm ra chuyện gì không? Mày đụng vào thằng này thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết. Thằng Min không để yên đâu, Phước đập tay xuống bàn khiến Đan càng hoảng hốt hơn:
-Anh ơi, giờ anh phải cứu em. Em cũng không biết tại sao thằng đó lại có mặt tại đây nữa. Giờ có đến hai mạng người, anh nghĩ cách cứu em với.
Phước cau mày suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ đứng dậy. Y bước đến chỗ Lam nằm rồi lật ngược Lam ra. Sau đó, hắn ta tiến về phía Long đưa tay vào mũi anh ấy rồi thở phào nhẹ nhõm nói:
-Phù, Hằn còn thở. Tụi nó chưa có chết.
Đoạn, hắn im lặng suy tính gì rồi quay sang hỏi Đan:
-Chuyện này có ai biết nữa không?
-Dạ, không anh. Sau khi rời đó là em về đây liền mà, Đan nhanh nhảu nói.
-Vậy được rồi. Giờ mày đem hai tụi nó bỏ vào kho đi. Nhớ không thằng nào được để lọt ra chuyện này, kể cả mày, Phước nhìn Trung ra lệnh. Trung cũng sợ hãi gật đầu nghe theo. Sau đó, Đan ra lệnh cho đàn em vác Long và Lam vào đặt trong nhà kho. Xong xuôi, y quay sang nhìn Phước hỏi:
-Anh, mọi thứ xong cả rồi. Giờ anh muốn em làm sao đây?
-Không làm sao cả. Phước nghiêm giọng. Bây giờ thì ai cứ về nhà nấy, cứ bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Còn riêng mày phải canh hai thằng đó cho cẩn thận. Cho người vào cầm vết thương lại cho hai thằng đó. Không được để chúng chết và tuyệt đối không được để chúng thoát khỏi nơi đây.
Nói đoạn, Phước quay sang Trung:
-Còn mày, chắc chắn lúc về, thằng Min sẽ điều tra hỏi mày đi đâu. Lúc đó, mày phải khôn khéo mà trả lời. Không được để lộ chuyện này ra có biết không?
-Nhưng anh ơi, nếu nó biết em gặp Đan, nó dò hỏi thì em phải làm sao đây?, Trung lo lắng hỏi.
Phước im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Nếu nó đã biết mày và thằng Đan gặp nhau, mày cứ nói hai tụi mày là bạn. Bạn bè gặp nhau là chuyện thường. Y không thể dựa vào đó mà kết tội mày được. Mày cứ yên tâm mà về đi. Nhớ, nếu mày để nó biết chuyện, chắc chắn mày sẽ không chết yên đâu, Phước nhìn Trung uy hiếp khiến Trung sợ hãi quay sang nhìn Đan. Hai đứa im lặng nhìn nhau rồi quay đầu bước đi…

Đúng như những gì mà Phước đã dự đoán. Vừa về tới nhà, Trung đã thấy Min ngồi chờ từ bao giờ. Trung run rẩy sợ hãi nhưng cố kìm nén ở trong, hắn niềm nở chạy đến hỏi: 
-Ủa, anh đến lúc nào vậy?
Min nghiêm mặt nhìn Trung hỏi:
-Mày đi đâu về đây?
-Dạ, em đi gặp mấy người bạn cũ. Mà có gì không anh, Trung làm ra vẻ ngạc nhiên.
-Gặp ai?
-Dạ, gặp mấy người bạn cũ thôi mà anh, Trung mỉm cười.
-Chứ không phải mày gặp thằng Đan sao?
Thấy Min trừng Min, Trung toát cả mồ hôi lạnh. Nhưng nhớ tới những gì Phước đã nói, hắn ta bình tĩnh trả lời:
-Thì có sao đâu anh. Dù gì nó cũng là bạn của em mà. Không lẽ cũng cấm em chơi với bạn sao? Đúng là anh với nó có mối thâm thù nhưng cũng không thể vì thế mà cấm tụi em bỏ tình bạn được, Trung vừa nói vừa tiến đến ngồi xuống ghế.
Biết không thể cãi lý được với Trung, Min hạ giọng nhìn Trung hỏi:
-Vậy tối đến giờ mày có gặp Lam không?
Nghe nhắc đến Lam, Trung làm ra bộ ngạc nhiên hỏi:
-Ủa? Chứ không phải tối nay nó ở đây sao? Tối nay em có việc nên nhờ nó ở lại giúp mà.
“Lạ thật, nó ở đâu?”, rồi quay sang nhìn Lam một lượt. Anh thầm nghĩ: “Cái bộ mặt của thằng này không thể tin được. Mình không tin là nó không liên quan đến chuyện này”. Thấy ở đây cũng không điều tra được gì, Min đứng dậy bước đi thì Trung vội chạy theo làm ra bộ quan tâm hỏi:
-Sao anh về sớm vậy anh? Không phải anh đến đây để tìm em sao?
-Không. Tao không thấy thằng Lam nên tính đến hỏi mày thử..
-Dạ, em cũng có biết đâu anh, Trung làm ra bộ không biết chuyện gì rồi đãi đưa nói. Mà anh đừng lo, nó đi đâu chơi rồi sẽ về thôi mà. Nó có phải là con nít đâu.
Min im lặng nhìn rồi bước đi. Để Min đi khỏi rồi, Trung lấy tay lau mồ hôi trên trán. Thở phào nhẹ nhõm nói:
-Hú hồn, may quá. Xém chút là đã bị lộ rồi…


Min đang ngồi suy nghĩ thì thấy Yến chạy vào. Nhìn bộ mặt hoảng hốt của cô, Min vội vàng hỏi:
-Sao vậy em? Có chuyện gì vậy?
Yến thở dốc nhìn Min:
-Tối qua đến giờ anh có thấy Long đến đây không? Hôm qua anh ấy nói đi ăn với bạn mà không thấy về. Em chạy khắp nơi cũng không có.
-Em đã tìm kỹ chưa? Xem ở trường, ở thư viện thử? Có khi nào nó ở lại học không?
-Không anh ơi. Bạn ảnh nói hôm qua anh ấy đi ăn nhưng chỉ ngồi một chút rồi bảo đi rửa tay rồi không quay lại nữa. Long có điện thoại lại bảo cứ ăn đi rồi vào nhưng ăn xong, chờ mãi cũng không thấy anh ấy nên mọi người về luôn, Yến lo lắng nói.
-Vậy em đã điện thoại về nhà chưa? Có khi nào nhà nó dưới quê có chuyện gì phải về gấp không?
-Lúc đầu em cũng nghĩ như anh nên điện thoại cho chị anh ấy. Nhưng vì sợ chị biết chuyện lại lo lắng nên em không dám nói thẳng. Chỉ hỏi sức khỏe lòng vòng. Rồi chị bảo sao không về chơi. Hôm trước Long hứa sẽ dẫn em về rồi mà sao giờ vẫn chưa thấy. Chị ấy còn hỏi việc học của anh ấy ra sao nữa thì làm gì có chuyện anh ấy về quê được cơ chứ? Yến cứ lo lắng đi qua đi lại khiến Min cũng rối theo. Vậy mà Min định cho người gọi Long để giúp mình chuyện của Lam chứ. Ai ngờ giờ Long cũng mất tích luôn. Sau một lúc lo lắng suy nghĩ, Min gọi Bênh vào rồi nói:
-Mày cho người điều tra cho anh thằng Lam và Long ở đâu. Cứ thông báo cho giới giang hồ biết. Nếu ai tìm ra tung tích của hai đứa nó, anh sẽ thưởng…
Bênh tuân lênh rồi quay đầu bước đi ngay. Đoạn, Min quay sang nói với Yến:
-Giờ em cứ về nhà đi. Có khi nó đã về nhà rồi cũng nên. Còn mọi chuyện ở đây, cứ để anh giải quyết. Có tin tức gì anh báo cho.
-Dạ, Yến buồn bã nói rồi quay đầu bước đi. Trong lòng cô vẫn con đang nặng trĩu nỗi lo về Long. “Bây giờ anh ở đâu vậy? Có bao giờ anh đi mà không nói gì với em đâu. Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi”. Yến vừa nghĩ vừa sợ hãi bước thật nhanh về nhà. Yến mong rằng khi về đến nhà, cô sẽ thấy Long ngồi ở đấy mỉm cười chờ cô. Và lúc đó, Yến sẽ chạy đến và đánh cho anh một trận vì tội dám đi mà không nói một lời nào…

Long từ từ mở mắt tỉnh dậy. Anh thấy mình ê ẩm toàn thân. Khó khăn lắm Long mới xoay người động đậy được. Anh từ từ mở mắt và cố gắng nhớ những gì đã xảy ra. Rồi dần dần, mọi chuyện hiện ra trong đầu Long:
Hôm đó, khi đang theo Lam thì Long bị mất dấu. Hoảng hốt, anh chạy khắp nơi nhưng vẫn không tìm được Lam. Tưởng sẽ phải bỏ cuộc khi đã đi đến gần cuối con hẻm, Long nhìn thấy một nhóm người. Anh nấp vào tường rồi đưa mắt nhìn xem thì thấy Lam đang dựa vào tường nằm bất động. Rồi Long nhìn thấy một người đang vung dao định đâm Lam. Lúc đó, chẳng cần suy nghĩ gì thêm, Long nhảy ra và hét lên:
-Này, mấy người làm gì vậy hả?
Nhìn thấy Long, Đan vứt con dao xuống nền rồi xô Long ra vội bỏ chạy. Nhanh như sóc, Long chụp lấy cái cây dưới sàn phóng vào lưng khiến hắn ngã nhào ra phía trước. Bất thình lình, có một người chạy đến nhặt con dao đâm vào sau lưng Long nhưng anh tránh được, bẻ tay hắn đưa ra sau. Đan lồm cồm bò dậy rồi vội vã cùng đàn em chạy đi. Chỉ còn mình Trung đứng lại đấy. Hắn cứng miệng không nói được một lời nào, chân run rẩy đến mức không thể cử động nổi. Quay mặt người đang bị mình trói tay lại, Long sửng sốt khi nhận ra đó là Trung. “Tại sao lại là anh?, Long ngạc nhiên hỏi. Nhưng Trung run rẩy không nói lời nào. Thấy vậy, Long bỏ tay anh ta ra rồi vội vàng chạy về phía Lam. Ôm vết thương đang chảy máu của anh và hét lên hỏi:
-Lam, Lam, anh có bị sao không?
-Hắn…Hắn ta…, Lam chỉ tay về phìa Trung..
-Anh ta?...Anh ta sao?, Long vội vàng hỏi.
-Hắn ta… phản bội anh Min…
Không hiểu Lam đang nói đến chuyện gì, Long ngước mặt lên nhìn Trung tìm câu trả lời:
-Chuyện gì xảy ra vậy hả? Anh nói cho tôi nghe đi!
Trung vẫn run rẩy đứng đó. Hắn ta hoảng loạn nhìn Long một lúc rồi toan bỏ chạy. Đúng lúc đó, Đan dẫn đàn em chạy tới. Thì ra, hắn biết mình không phải là đối thủ của Long nên chạy về tìm chi viện. Thấy có một đám đông đang hùng hồ tiến về phía mình, Long vội vã để Lam nằm xuống rồi đứng dậy, nhặt lấy cây gậy bên đường làm vũ khí cho riêng mình. Đan không nói không rằng liền cho đàn em xông vào Long. Long cố gắng đánh trả được một lúc thì bất ngờ anh bị một tên chạy từ phía sau phang một gậy vào gáy khiến Long gụp xuống, bất tỉnh. Trong lúc mê man, Long nghe thấy tiếng Trung hoảng hốt vì nghĩ rằng anh đã chết. Hắn ta tái xanh mặt mày chạy lại sờ vào mũi Long…
-Nó chưa chết đâu mà sợ, Đan vừa thở vừa nói. 
Trung run rẩy rồi ngước mắt lên nhìn Đan hỏi: 
-Giờ mày định làm gì bọn họ?
-Mày nghĩ tao sẽ làm gì đây? Để cho nó sống sao?
-Không lẽ anh định giết họ?, Trung biến sắc.
Đan không nói gì, lầm lì nhìn xung quanh một lượt rồi ra lệnh cho đàn em:
-Kéo hai thằng này về cho tao…” Đó là tất cả những gì đã xảy ra. Long lồm cồm bò dậy đưa mắt nhìn xung quanh. Bỗng, Long giật mình khi thấy Lam đang nắm bên mình có mấy bước. Nhưng Long không làm sao để có thể tiến đến chỗ Lam được. Bởi, hai chân của anh đều bị trói lại với nhau. Long cố nhón người đến rồi dùng chân đạp đạp vào người Lam nhưng vẫn không thấy Lam động tĩnh gì.
-Hình như anh ấy đang bị sốt, Long nhìn những giọt mồ hôi trên trán Lam rồi kêu lên. 
-Anh ấy đang mê sảng thì phải? Có ai không? Có ai ngoài đó không?, Long gào thét kêu lên nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Anh cố gắng xích gần lại chỗ Lam hơn.
-Vết thương của Lam đã được cầm máu nhưng dường như anh ấy đang lên cơn sốt, Long lo lắng nói với bản thân. Giờ phải làm sao đây? Phải đưa anh ấy đến bệnh viện gấp! Nếu không chắc không kịp mất, Long hoảng loạn nhìn quanh nhưng đành bất lực. Bởi, anh không thể nào làm cho mấy sợi dây trên người mình có thể nới lỏng ra…

-Sao, thằng Long mất tích rồi sao?, Chính giật mình hỏi.
-Dạ, mất tích gần hai ngày rồi anh. Giờ không biết nó ra sao nữa, Min lo lắng kêu lên.
-Mà mày biết nó mất tích ở đâu không?
-Dạ, bạn nó nói nó đến nhà hàng Nhật Bản nhưng không ăn rồi đi đâu đến giờ không ai biết.
-Mà mày đã tìm kỹ chưa?
-Dạ rồi anh. Em cũng sợ nó đi đâu chơi đó thôi. Nhưng hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức nên em mới phải đến tìm anh giúp đỡ đây.
Chính im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói với Min:
-Mày nghĩ nó có bị ai bắt không?
Min cau mày trả lời:
-Dạ, em cũng có nghi ngờ. Không những nó mà thằng đàn em của em cũng bị mất tích đúng hai ngày trước luôn. Em không biết là hai vụ này có liên quan đến nhau không nữa…
-Mà mày đã nghi ai làm chưa?, Chính căng thẳng nhìn Min hỏi.
-Dạ, em cũng có nghi vào người nhưng chưa có chứng cứ nên chưa nói được, Min với vẻ đầy hàm ý.
Đúng lúc đó thì Phước cũng đến. Nhìn thấy Min, Phước làm ra vẻ thân thiện hỏi:
-Ủa? Cậu cũng ở đây à? Sao, dạo này khỏe không?
-Khỏe…, Min trả lời cộc lốc khiến Phước cảm thấy khó chịu. Hắn ta ậm ừ rồi tiến về phía anh Hai cười hỏi:
-Dạo này có chuyện gì mới không anh?
Chính nhìn Phước rồi buồn bã nói:
-Thằng Long bị mất tích. Mày có biết không?
Nghe nhắc đến Long, Phước làm ra bộ ngạc nhiên lắm. Hắn vờ hỏi:
-Sao? Thằng Long mất tích rồi sao? Mà anh tìm kỹ chưa? Biết đâu… nó lén làm ăn riêng một vài bữa rồi quay về ngay thôi mà.
Câu nói ám chỉ của Phước khiến Min điên tiết, anh quát vào mặt hắn:
-Thằng Long không phải là người như vậy. Mày không có quyền vu oan cho nó.
Thấy Min có vẻ kích động, hắn ta hạ giọng xoa dịu:
-Trời, anh chỉ nói đùa thôi mà. Không có thì thôi, chú mày làm gì mà giữ vậy?
Min hầm hực nhìn Phước thì Bênh chạy vào nói nhỏ vào tai Min. Thấy lạ, anh Hai hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Nghe anh Hai hỏi, Bênh nhìn qua Min. Sau khi Min đã gật đầu, Bênh nói:
-Dạ, có người nói đã nhìn thấy Long…
-Người đó giờ đâu rồi?, Chính vội vàng hỏi.
-Dạ…ở ngoài kia…
-Vậy mau gọi nó vào đi!
Một lúc sau, Bênh dẫn vào một người đàn ông dáng thấp bé. Nhìn thấy Chính, anh ta có vẻ sợ hãi dè chừng. Nhưng sau đó, anh ta trả lời câu hỏi của Min:
-Anh đã thấy Long ở đâu?
-Dạ, …tôi thấy anh ta trong một con hẻm gần Czary Club…
-Tại sao anh biết đấy là Long và thấy anh ta như thế nào?, Min hỏi tới tấp. 
Thấy anh ta có vẻ sợ sợ, Min trấn an:
-Đừng lo. Thấy gì anh cứ nói. Nếu thật sự anh biết tung tích về Long, chúng tôi sẽ thưởng cho anh một khoản tiền.
-Dạ, anh ta chậm rãi nói. Tôi làm nghề lượm ve chai. Tối hôm đó, cũng như mọi hôm, tôi đến Crazy Club xem họ có vứt gì thì lượm vì thỉnh thoảng thấy tôi tội, họ có mang giấy báo, vỏ chai ra cho. Khi đi qua con đường đó, bất chợt, tôi nhìn thấy có hai người đang đuổi đánh nhau. Sợ quá tôi nấp vào một bên nghe ngóng. Rồi tôi nghe thấy tiến giằng co, rồi tôi thấy một anh chàng. À, cái anh Long gì đấy, rút dao đâm vào bụng người kia khiến anh ta ôm bụng ngã xuống. Rồi anh chàng Long đấy tiến đến giật lấy cái bao gì gì đấy trên người anh chàng đang ôm bụng kia, nhưng anh ta một mực không chịu buông ra. Thấy vậy, Long nhặt lấy cây gậy, phang thêm một nhát lên đầu khiến anh kia bất tỉnh…
-Rồi mọi việc diễn ra ra sao?, Chính vội vàng hỏi.
-Tôi sợ quá nấp xuống dưới, ngồi im lìm. Đoạn, tôi nhìn thấy anh Long kia kéo chàng thanh niên kia đi. Miệng cứ lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, mày dám dành với tao sao? Tao sẽ cho mày chết”. Rồi sau đó ra sao tôi cũng không biêt nữa? Nhưng hình như là hai người đó đang dành nhau thuốc cấm thì phải?
-Không, ông nói dối. Long không phải là loại người như vậy! Min tức giận hét lên và đòi xông đến cho người đàn ông kia một trận nhưng Bênh đã kịp ôm anh lại. Người đàn ông nhỏ bé kia sợ sệt nhìn Min rồi cuối mặt xuống. Thấy vậy, Chính nghi ngờ hỏi:
-Nhưng tại sao anh biết rõ người thanh niên đó là Long? Và tại sao anh biết họ dành nhau thuốc cấm?
-Dạ, tôi nghe chàng thanh niên kia trước khi bất tỉnh đã kêu lên là: “Long, mày không thể làm điều đó được. Mày thừa biết anh ấy không cho phép chúng ta buôn bán thuốc lắc kia mà”, nên tôi mới biết chàng trai đó là Long. Vả lại, chiều nay khi đang nhặt ve chai gần đó thì anh thanh nhiên này chạy( người đàn ông chỉ tay về phía Bênh) đến đưa bức ảnh của người đó ra và hỏi tôi nên tôi mới biết…
-Không. Không thể như vậy được, Min vẫn cứ hét lên. Thấy Min không tin vào những gì mà mình nghe thấy, Phước nói khía:
-Người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà câụ còn cố chấp vậy? Cuộc sống này là vậy đó. Có nhiều thứ dù có suy nghĩ đến mấy cũng không thể hiểu được. Ai đời thằng nhóc đó lại dám làm những chuyện kinh thiên động địa đến như vậy kia chứ?
-Anh không biết thì đừng có nói, Min giận dữ nhìn Phước.
-Không biết gì nữa? Chẳng phải mọi chuyện đã rành rành ra rồi đấy sao? Thằng Long trao đổi thuốc lắc, bị thằng Lam bắt được nên đuổi theo để thủ tiêu nó rồi chứ còn gì nữa, Phước một mực chắc như đinh đóng cột.
-Nhưng nếu như vậy thì tại sao Long phải bỏ trốn chứ? Nếu anh ấy sợ, anh ấy chỉ cần thủ tiêu Lam là xong. Tại sao anh ấy cũng mất tích, Bênh cũng tức giận nói lên ý kiến của mình?
-Bởi vì nó sợ, nó sợ mọi người phát hiện ra những chuyện xấu của nó nên phải bỏ trốn chứ sao?, Phước nhún vai. Chuyện đấy cũng dễ hiểu thôi mà…
Min vẫn không thể chấp nhận chuyện đó, anh định cự lại lời nói của Phước nhưng Chính đã lên tiếng:
-Thôi được rồi. Tụi mày im đi, đừng cãi nữa. Nếu quả thật Long không làm điều đó thì mọi chuyện sẽ mau chóng sáng tỏ thôi, còn nếu những lời người này nói là sự thật thì tao sẽ không tha cho những kẻ dám làm điều trái với luật của tổ chức đâu, Chính nghiến răng nói khiến Min đành bất lực lăngh im. “Giờ có nói gì cũng không thể chứng minh được Long vô tội. Chỉ còn một cách duy nhất, đó là phải nhanh chóng tìm cho ra Long và Lam” Min nghĩ thầm trong bụng. Trái với sự lo lắng của Min, Phước mỉm cười đắc ý:“Vậy là kế hoạch của mình đã sắp thành công”...

-Anh làm tốt lắm, Đan rút ví rồi đặt cộc tiền lên tay người đàn ông kia. Giờ anh hãy cầm số tiền này mà đi đi. Số tiền này lớn hơn cả đời nhặt chai bao của anh đấy. Nhớ, không được hé cho ai biết việc anh đã nói dối. Nếu tôi biết được anh dám để lộ chuyện này thì anh sẽ không sống yên đâu, Đan trừng mắt nhìn gã đàn ông kia hăm dọa khiến hắn sợ hãi dạ dạ rồi hí hửng cầm cộc tiền bước đi. Sau khi gã đi khuất, Phước từ bên trong bước ra rồi nói với Đan:
-Xem như bước đầu đã hoàn thành. Giờ mày thực hiện bước tiếp theo cho tao. Nhớ, bước này rất quan trọng. Nếu làm không khéo sẽ chết cả lũ đấy biết không?
Đan nhìn Phước gật đầu tuân lệnh rồi quay lưng bước đi ngay lập tức. Đặt chân đứng trước nhà kho, hắn quay qua hỏi hỏi đàn em:
- Hôm qua đến giờ tụi nó ra sao rồi?
-Dạ, vẫn bình thường anh. Có một thằng lúc đầu sốt dữ lắm nên em phải chạy đi tìm mua thuốc hạ sốt cho nó uống. Giờ thì nó đỡ rồi nhưng vẫn đang nằm, chưa tỉnh hẳn. Còn một thằng thì ngoan cố không chịu ăn. Lâu lâu cứ gào lên đòi mở cửa. Nếu không phải vì anh ra lệnh không được đụng vào nó, thì em cho nó vài gậy đi luôn rồi, đàn em Đan bực xúc nói. Đan im lặng một lúc rồi ra lệnh mở cửa. Cánh cửa mở ra khiến Long chói mắt bởi ánh sáng ở bên ngoài. Anh nhíu mắt lại để xem ai đang bước vào trong. Thấy Đan, Long tức giận nhìn hắn hỏi:
-Mày định làm gì tụi tao vậy hả? Có mau thả tao ra không?
Đan vênh mặt nhìn Long rồi nhếch miệng cười:
-Sắp chết rồi mà vẫn còn mạnh mồm dữ vậy ta? Để xem thử chút nữa trở thành một xác chết thì mày có còn mạnh miệng nổi nữa không?
-Mày dám, Long tức tối kêu lên.
-Việc gì tao không dám? Mày khôn hồn thì ngậm mồm lại mà vâng lời đi, không tao cho mày sống không được, chết cũng không xong bây giờ. Mày đừng nghĩ có thằng Min, anh Hai đỡ đầu là ngon. Bây giờ tụi họ có muốn cứu mày cũng không được.Nếu biết khôn thì van xin anh đi. Có khi anh thương tình anh còn nương tay cho.
Vẻ mặt ngông nghênh của Đan khiến Long điên tiết, anh phun nước bọt về 
phía Đan nói với vẻ đầy khinh bỉ:
-Tao đếch cần. Mày để dành cho mày sao này đi. Biết đâu rồi sẽ đến ngày mày phải xin ngược lại tao tha mạng cho đấy.
-Được rồi. Mày ngoan cố đúng không? Không như vậy thì tao đã hận mày thấu xương rồi. Nếu không phải vì mày thì thằng Thái “trắng” sẽ không bị bắt và cũng sẽ không phải bị kết án chung thân. Chính mày là thằng đã hại chết hắn, Đan đau đớn kêu lên.
-Hahaahha, Long nhếch miệng cười. Mày nói mà không thấy nhục sao? Nếu tao không xuất hiện kịp thời thì có lẽ, nó đã chết bởi con dao của mày rồi…
-Không, không phải, Đan không chịu chấp nhận sự thật. Chính là mày, chính là mày đã hại nó. Nếu không phải vì mày cho người truy tìm nó thì có lẽ nó đã cao chạy xa bay với người nó yêu rồi. Chính vì mày mà nó mới bị bắt, chính là mày, Đan hét lên.
Thấy Đan quá kích động, Long đành tìm cách thủ thế cho riêng mình. Anh hạ giọng nói:
-Thôi được rồi. Tất cả mọi chuyện đều do tao, đều là tao làm hết. Vậy nên mày thả anh Lam ra đi! Anh ấy không có liên quan gì đến chuyện này. Anh ấy sốt cao lắm, tao sợ ảnh không thể chịu nổi…
Đan im lặng nhìn qua Lam một lúc rồi cười phá lên: 
-Hahahah, mày nghĩ tao ngu sao? Mày nghĩ mày lừa được tao hả? Ai bảo nó tò mò muốn xen vào chuyện người khác. Nó biết nhiều thì nó phải chết, không trách ai được. Rồi hai tụi mày sẽ được đi cùng nhau thôi. Cứ từ từ mà chờ đợi đi! Nói xong, Đan cùng bọn đàn em quay lưng bước đi. Long không hiểu bọn chúng đang muốn làm gì và cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt Long…
Thấy Đan bước ra, thằng đàn em sốt sắng chạy lại hỏi:
-Giờ sao đây anh?
Đan trầm ngâm rồi nói:
-Cứ như những gì tao nói mà làm. Nhớ, phải làm đúng trình tự. Nếu không là chết cả đám nghe chưa?
-Dạ, em biết rồi anh, đàn em của Đan tuân lệnh rồi quay đi. Đan nhìn theo nhếch miệng cười:
-Để xem lần này ai giúp mày…
Đừng! Đừng mà!, Yến hét to rồi giật mình tỉnh giấc. Cô đưa mắt nhìn xung quanh… Chẳng có gì ngoài căn phòng lạnh ngắt và im ắng đến sợ. Bất chợt, cô ôm mặt khóc nức nở…. 
Từ ngày Long mất tích, Yến cứ khóc suốt... Cô không thèm ăn uống gì mà cứ suốt ngày tìm kiếm thông tin về anh. Mỗi một ngày chờ đợi Long là mỗi lúc Yến thấy trái tim mình thắt chặt lại đau đớn. Chạy thục mạng tìm kiếm anh ở khắp nơi, khóc đến cạn nước mắt để chờ đợi nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì… Hi vọng để rồi thất vọng nặng nề. Khi màn đêm buông xuống là lúc Yến cảm thấy sự cô đơn! Cô không tài nào ngủ được, ruột gan cứ bồn chồn, nóng như lửa đốt. Mỗi khi chợp mắt, Yến lại nhìn thấy cảnh Long nằm trên sàn với be bét máu. Yến gào thét gọi tên Long, để rồi giật mình tỉnh giấc và chỉ thấy một mình mình cô lẻ loi giữa căn phòng lạnh lẽo vì thiếu đi tiếng cười, tiếng nói của anh. Yến sợ khi nghĩ rằng Long sẽ không quay về nữa, sợ khi đối diện với việc cô sẽ mất anh, sợ vô cùng... Đã hơn một tuần không có tin tức gì về Long, Yến thấm thía được nỗi nhớ anh là như thế nào. Cô thèm được nghe một câu: “không có gì đâu… Chỉ là ác mộng thôi mà” rồi anh ôm cô vào lòng mỗi khi cô gặp ác mộng. Thèm được nghe câu nói: “anh yêu em”. Thèm được nhìn thấy anh cười và thèm được anh ôm chặt vào lòng, cảm nhận hơi ấm của anh…. Nhưng tất cả sao lại thế này? Giờ bên cô chỉ là một sự cô đơn đến ngột thở.. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến Yến lạnh người,một tiếng động nhỏ cũng khiến Yến giật mình nhìn quanh vì tưởng Long về… Thật sự bây giờ cô không còn một chút niềm tin nào nữa. Chờ đợi, chờ đợi để rồi đau đớn thất vọng... Linh tính mach bảo chuyện chẳng lành đang xảy ra với Long vì vậy, chưa bao giờ Yến nghĩ mình sẽ bỏ cuộc bởi Yến biết trước, rồi chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Đã bao nhiều lần, cô muốn Long rời bỏ cuộc đời giang hồ đẫm máu khắc nghiệt này, đã biết bao nhiêu lần, Yến mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ”, mơ được sống hết cuộc đời một cách yên bình bên Long, thế nhưng cuộc sống đã không cho cô và Long kịp làm điều đó. Yến hoảng sợ đến mức khóc nấc … Nước mắt rơi vì Long quá nhiều, đến mức cô không còn sức để gào khóc trong đêm nữa. Nước mắt cứ thế rơi từng giọt, từng giọt,chảy dài ướt đẫm hết gối, mang nỗi nhớ của Yến đến bên Long….

CHƯƠNG 11

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào mặt khiến Long cảm thấy khó chịu. Anh lấy tay che mắt rồi cựa mình mở mắt. Long cảm thấy cả thân mình ê ẩm kinh khủng… Vết thương cứ như vết dao cứa, từng chút… từng chút một vào da thịt khiến anh không thể nhấc cơ thể mình lên được. Máu cứ râm rỉ chảy cả cả một góc vai áo…Cố hết sức, Long loay hoay chống tay ngồi dậy. Tựa lưng vào tường nhìn quanh, Long nhìn thấy Lam cũng nằm cách mình hai sải chân – ngay ở trước mặt. Mừng rỡ, Long kêu lên với giọng yếu ớt: 
-Anh Lam! Anh Lam ơi!!!!!
Nhưng Lam không nghe được Long gọi, anh nằm bất động nằm với khuôn mặt xanh xao. Thấy Lam nằm ở đó, Long cũng đỡ lo được một chút. Anh thở phào:
- Cũng may là anh vẫn còn ở đây. May mà chúng chưa mang anh ấy đi đâu cả. Mừng rỡ, Long cố hết sức chạy đến bên Lam… Nhưng không… cái tay bị trói khiến Long không thể cử động được. Anh cố gắng ngọ ngậy người để nới lỏng dây trói ra. Sau một hồi, sợi dây cũng đủ để anh lê từng bước một đến bên cạnh Lam. Tiến lại gần, nhìn khuôn mặt tím ngắt, ướt đẫm mồ hôi của Lam, Long hoảng hốt giật mình:
- Anh Lam! Anh Lam, tỉnh dậy đi!, Long lấy đập mình đập vào đầu Lam rồi lấy chân khều khều vào người Lam nhưng Lam vẫn nằm bất động không nghe thấy gì. Thỉnh thoảng, anh chỉ ú ớ lên vài câu rồi im bặt. 
- Chết, anh ấy bị sốt rồi. Sốt cao quá! Phải làm sao đây? Lúc này, Long thật sự bế tắc không biết phải làm gì.. Bởi tình hình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn… Cũng giống như Long, hai vết đâm sâu khiến Lam mất máu quá nhiều, lại bị nhiễm trùng khiến Lam càng sốt cao hơn. Mạng sống của Lam hiện giờ chỉ còn tính từng giờ, từng phút… Đứng giữa sự sống và cái chết, Long bắt đầu hoảng loạn, bế tắc vô cùng. Anh không thể làm gì khác ngoài cách gào lên, kêu cứu một cách vô vọng:
-Có ai không? Có ai giúp chúng tôi không? Nhưng không một ai nghe được tiếng kêu của anh. Không một ai giúp đỡ anh trong lúc này. Nước mắt tuôn ra, chảy dài hai bên khóe mắt. Ngồi bên cạnh Lam, Long thực sự không biết phải làm thế nào… Xung quanh không một tiếng người, chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Chỉ tiếng côn trùng ở đâu đó kêu râm rang hay tiếng gió thổi khiến cây rừng va vào nhau, tạo nên những âm thanh rì rào, rì rào càng khiến con người ta thêm khiếp sợ mà thôi. 
-Sao không có ai vậy? Tụi mày đã đưa bọn tao đi đâu hả?, Long bất lực hét lên một lần nữa….


Từ ngày Long mất tích, Yến cũng bỏ học trên trường mà suốt ngày chạy qua chỗ Min để trông tin tức của Long…. Nhưng đã hơn hai tuần rồi mà không biết anh sống chết thế nào. Yến thật sự đã gần như kiệt sức:
- Sao anh không tìm anh Long hả anh? Sao lâu quá mà không thấy tin tức gì về ảnh? Em lo quá anh ơi!!!!!!!!!! Nhỡ anh ấy có mệnh hệ gì thì sao hả anh?, gì thì sao hả anh?, Yến khóc nức nở. Hay mình báo công an xem thế nào? 
- Không! Không được! Bây giờ báo công an cũng không làm được gì đâu. Anh đã cho người tìm kiếm suốt hơn tuần này mà còn không thấy, thì công an cũng chẳng giúp được gì. Chỉ tổ làm mọi chuyện rắc rối hơn thôi. Em cứ bình tĩnh, cứ tin ở anh. Rồi chắc chắn anh sẽ tìm ra nó, cả thằng Lam nữa… Anh sẽ không để tụi nó có chuyện gì đâu.
Nói thì nói như vậy, chứ lòng Min cũng đang nóng như lửa đốt. Càng thêm việc Yến lo lắng, hoảng hốt lại khiến Min càng rối trí hơn.
Trong khi đang suy nghĩ về mọi việc thì Quang từ bên ngoài hối hả chạy vào:
-Anh ơi, có tin tức của Long rồi…
-Sao, có tin tức của nó rồi sao?, Min và Yến ngồi bật dậy.
- Dạ, tụi em có tin Long đang bị nhốt trong một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố. Gần một rừng trồng cao su…
- Được, vậy chúng ta lập tức đi thôi! Yến ở lại đây, có gì tụi anh sẽ báo ngay về cho em. Min đứng dậy vội đi thì Yến chạy đến, ngân ngấn nước mắt nhìn anh cầu xin:
- Anh cho em đi với! Em không ngồi yên một chỗ được… Anh cho em đi theo anh với!!!!! 
- Nhưng nhỡ không phải là thằng Long, em có chịu nổi không? Anh không muốn em thất vọng. Em hiểu chứ? Tin anh! Ở nhà đi…
Nhưng Min có nói thế nào thì cũng không cản nổi sự cương quyết của Yến. Nhìn cái bộ dạng sốt sắng, nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nghị lực của cô, Min thở dài:
- Thôi được rồi. Vậy chúng ta cùng đi! Chuẩn bị xe xuất phát!!!!!!!!!!!!



Trong khi Phước đang vui vẻ bên mấy em chân dài xinh đẹp thì Nhật hoảng hốt chạy váo:
- Anh ơi, có chuyện lớn rồi….
Bị làm mât hứng khiến Phước điên tiết, hắn tức giận khoác chiếc áo lên người rồi đứng dậy tát một tai trời giáng vào mặt khiến Nhật choáng váng: 
- Mẹ kiếp! Mày ăn gan trời hả? Mày biết không ai được bước vào khi tao đang “vui vẻ” không?
- Dạ, em…xin… lỗi… anh…, Nhật hoảng sợ lí nhí trong miệng. Nhưng anh Đan điện thoại nói em phải báo gấp việc này cho anh nên em mới….
Nghe nói Đan điện thoại, Phước tạm gạt cơm tức giận sang một bên. Ra lệnh “ mấy em” bước vào phòng trong, hắn ngồi xuống châm điếu thuốc hỏi:
- Chuyện gì? Nói mau đi!!!
- Dạ, anh ơi, anh Đan điện về nói thằng Min nghe được tin tức về thằng Long…, Nhật hỗn hểnh nói… Hiện nó đang cho người lên chỗ khu nhà trống vườn cao su… Ảnh điện hoài cho anh mà không được nên mới điện bảo em vào gọi anh… Giờ làm sao hả anh?
Vừa nghe đến đó, Phước hoảng hố đứng bật dậy khiến điếu thuốc cũng rơi xuống nền nhà: 
- Mày nói sao? Điện thoại của tao đâu rồi?, hắn hoảng loạn nhìn quanh tìm điện thoại…Nhìn mười mấy cuộc gọi những của Đan hiện lên trên điện thoại khiến hắn càng thêm hoang mang…
- Alo, anh Phước…, bên kia đầu dây, giọng đang hớt hãi…. Giờ làm sao hả anh?
- Chuyện như thế nào? Bao lâu rồi?
- Dạ, hơn 10 phút rồi anh…. Bọn thằng Min tới kịp đây cũng phải mất gần một tiếng… Tụi em bên này chuẩn bị hết rồi mà chưa dám hành động. Chỉ cần đợi lệnh của anh nữa thôi…. Giờ sao anh?
- Mẹ kiếp! Chắc chắn có đứa phản bội chúng ta. Nếu không thì thành Min làm sao biết được tin về tụi nó!!!!!! Xong chuyện này, tao sẽ không tha cho thằng nào dám làm điều đó đâu… Phước nghiến răng tức giận… Được… rồi!!!!!! Đã vậy thì… cho tụi nó… VỀ CHẦU TRỜI SỚM ĐI, Phước đanh thép ra lệnh….
Đang loay hoay thì Long nghe tiếng cửa... Ánh nắng hắt từ bên ngoài vào khiến mắt Long bị chói, không thể nhận ra ai. Chỉ đến khi tiếng nói cất lên, Long mới biết là Đan và đàn em bước vào.
- Sao? Cảm giác thế nào? Có thoải mái không?
Nhìn cái khuôn mặt tráo trở của Đan khiến Long điên tiết:
- Bọn mày định làm gì tụi tao? Hả? Tụi mày có mau thả Lam ra không? Nếu anh ấy có mệnh hệ gì, tao sẽ không tha cho tụi mày đâu!!!, anh hét lên. Nhưng có vẻ chẳng khiến Đan cảm thấy chùn xuống.. Anh ta ồ lên cười khẩy:
- Hahahahahah, Vậy mày định làm gì tao?, Đan nhìn thẳng vào mặt Long hỏi. Định giết tụi tao hả???? Tụi mày có cơ hội để làm điều đó không? Rồi hắn ta tiến thẳng đến chỗ Lam đang nằm, lấy chân đá đá vào người Lam khiến anh lăn nhào qua một bên... Một thằng nằm đây chờ chết… Chỉ còn nước tiễn nó là lập tức đi thôi... Còn một thằng thì gần chết mà vẫn còn mạnh miệng. Đoạn, Đan lấy tay vỗ vỗ vài cái lên mặt Lam rồi đưa tay ra sau, rút ra một cao dao nhọn, đưa ra khẩy khẩy trước mặt mình. Thấy vậy, Long hoảng hót kêu lên:
- Mày định làm gì vậy hả? Mày không được đụng đến anh Lam, nghe không? Nếu anh Lam có chuyện gì, chắc chắn anh Hai sẽ không tha cho mày đâu….
Nghe đến đó, Đan lại ồ lên cười:
- Hahahahahahaha!!!!!!!!!!! Mày nghĩ anh Hai có biết được chuyện này không?, mặt Đan càng trơ tráo... Hắn cuối xuống nhìn Lam đang quằn quại nằm dưới đất và nói: Nó chết cũng giống như con ...chó chết mà thôi… Kể cả mày cũng vậy… Biến mất một cách sạch sẽ mà không ai có thể biết được chuyện gì xảy ra. Mày nghĩ con dao này như thế nào?, Đan vừa hỏi vừa lấy tay phủi phủi đầu dao. Nó có đủ làm cho thằng bạn mày chết một cách nhẹ nhàng không nhỉ? Hahahahaha!!!!!!!
Nụ cười tráo trở của Đan làm Long hoảng sợ vô cùng. Mồ hôi chảy dài ướt đẫm cả trán. Anh ngước mắt nhìn Đan như cầu cứu:
- Nếu mày muốn thì cứ giết tao đi. Mày thả anh Lam ra được không? Tao xin mày đấy!!!!!!!!!!!
Đan nhìn khuôn mặt khốn khổ của Long rồi cười khẩy rồi hét trong đau đớn:
- Giờ mày biết van xin rồi sao? Mày biết cảm giác mất đi người mình yêu thương là sao rồi sao? Vậy mày có hiểu cảm giác của tao không? Vậy tại sao mày lại để thằng Thái vào tù…. Mày biết nó đã …chết rồi không? Nó chết vì bị những thằng trong tù giết… Nó chết vì thằng như mày… Mày hiểu không? Rồi nước mắt Đan tuôn dài, rơi lã chã xuống nền như nghĩ đến một điều gì khiến anh ta đau đớn… Đan lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt của một thằng đàn ông rồi nhìn Long căm phẫn. Hắn nghiến răng:
- Mày đã giết đứa em mà tao thương nhất. Vậy thì giờ mày phải hiểu cảm giác mất đi một người thân chứ? Đúng không? À, mà thằng Lam cũng chẳng thân gì với mày thì làm sao mày hiểu cảm giác của tao được… Ok. Vậy được thôi. Để tao tiễn mày và nó đi, rồi tao sẽ tiễn .... con bồ mày đi sau nhé! Mà không, có khi tao sẽ để dành nó để “xài” vì nó cũng xinh đáo để đấy nghỉ???
Nghe Đan nói đến Yến, Long điên tiết hét lên rồi lao vào Đan như một con hổ tấn công kẻ thù:
- Mày dám?, Long nhìn Đan với ánh mắt đáng sợ. Nếu mày dám đụng đến Yến thì tao thề tao sẽ giết chết mày!!!!!!!!!! Nhưng chưa kịp làm gì Đan thì Long đã bị bọn đàn em của hắn ta xông vào đánh tới tấp vào bụng, vào ngực khiến Long ngã gục xuống đất. 
- Được rồi!! Đừng đánh nó nữa, Đan ra lệnh rồi từ từ tiến về phía Long. Mày cũng anh hung quá nhỉ. Nhưng tao thích cái tính này của mày!!!!! Thật đáng tiếc là mày đã chọn ... lầm người để mà theo. Đó là cái sai lớn nhất! Phải chi trước đó mà theo anh Phước thì mọi chuyện đã không phải như bây giờ rồi.... Chưa kịp nói hết câu thì Đan đã bị Long nhổ nước bọt vào mặt khiến hắn điên tiết vô cùng . Nhưng nhìn ánh mặt Long trân trân nhìn mình, hắn lại không làm gì Long mà chỉ nhếch miệng cười buồn. Rút ra trong túi chiếc khăn tay, hắn đưa lên lau mặt rồi đặt con dao vào trong đó.
-Được thôi!!!!!!!!! Đáng lẽ tao sẽ để cho mày sống một thời gian nữa nhưng mày không muốn thì tao đành chiều theo vậy. Mày có trách thì trách nhóm thằng Min và con Yến nhé.! Nếu nó không biết chỗ này, thì có lẽ mày sẽ được sống lâu hơn… Thì thôi, âu cũng là số phận!, Đan tặt lưỡi nói một cách chậm rãi.
- “Hắn nói sao? Anh Min và Yến đang đến đây sao?”, Long tự hỏi. 
Đang suy nghĩ thì Long thấy Đan tiến về phía Lam đang nằm, rồi bất ngờ vung con dao lên cao, đâm một nhát chí mạng vào ngực Lam khiến Lam chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi tắt thở.
- Anh Lam!!!!!!!!!!!!!!!!!, Long hoảng hốt kêu lên. Tụi mày đã làm gì anh ấy vậy hả??? Anh Lam ơi!!!!!!!!!!!, Long kêu lên trong đau đớn. Anh cố sức vùng vẫy tiến về phía Lam.
- Giữ nó lại!!!!!!!!!!!!, Đan ra lệnh cho bọn đàn em rồi vung tay đâm thêm vài nhát nữa cho đến khi Lam tắt thở thật sự... 
- Anh Lam!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!, Long hét lên trong đau đớn. Nhìn dáng người chết lặng của Long, nhìn nước mắt chảy dài trên má anh, nhìn nỗi đau đớn đang dày vò thân thể của Long, Đan thích thú cười khẩy:
- Sao? Cảm giác mày thế nào? Nó chết là vì mày… Mày nghe rõ không?, Đan trợn trồng mắt hỏi... Nếu nó không đi theo mày, thì có lẽ nó đã không chết. Chính mày,,, chính mày là kẻ đã gián tiếp đem cái chết đến cho nó…
Câu nói của Đan như một vết dao cứa từng khứa nhỏ vào trái tim của Long đau đớn vô cùng, Nhìn Lam đang gục trên vũng máu, Long không thể tin vào nỗi mắt mình. Người anh như chết lặng trong giây phút đó. Ngước đôi mặt ướt lệ, Long nhìn Đan một cách căm hờn, anh hét lên:
- Chính mày!!!!!! Chính mày là người đã khiến Lam phải chết!!!!!! Tao thề sẽ không tha thứ cho mày đâu. Anh cố gắng hết vùng vẫy hết sức để thoát khỏi bàn tay của đán em Đan. Thấy vậy, Đan ra hiệu cho đàn em thả Long ra. Long gục người ngồi xuống đất rồi từ từ lê từng bước một tiến về phía Lam. Đặt bàn tay của mình lên khuôn mặt Lam, Long đau đớn ôm lấy khuôn mặt lam khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lam, nhìn con dao găm trên ngực Lam, nhìn những vết thương chằn chịt trên người Lam, Long không biết phải làm gì. Anh đưa tay sờ vết thương, máu nhuộm ướt đẫm hai bàn tay Long. Anh nắm lấy chính con dao này là thứ đã cướp đi mạng sống của Lam. Lại một người nữa đã ra đi trước mặt Long bởi chính những con dao như thế này.. Cuộc sống này chẳng có gì ngoài sự thật trần truội, giữa một xã hội đấu đá trên chính mạng sống của con người… Mọi thứ bắt đầu tở nên bế tắc....



-Có chắc tin đúng không? Mày nghe được từ đâu?, Min sốt sắng nhìn Quang hỏi.
- Chắc chắn mà anh. Tụi nó nói là trong một ngôi nhà nhỏ gần rừng cao su, Quang quả quyết.
- Nhưng rừng cao su rộng như thế này thì biết làm sao mà tìm được?
Thấy Min có vẻ mệt mỏi, Yến nói:
-Chẳng phải vẫn còn một khu nhỏ mình chưa tìm sao anh? Còn nước còn tát, anh em mình cố gắng tìm tiếp đi anh. Ánh măt kiên quyết của Yến khiến Min có thêm chút lòng tin. Anh ra lệnh cho mọi người tiến tới khu rừng cao su ở trước mặt. Rồi cả bọn dừng xe tấp vào ven đường. Sương xuống khiến khu rừng vốn dĩ đã lạnh lại càng lạnh lẽo hơn. Cái bóng tối của buổi tối phủ xuống, bao quát cả một khu rừng. Họa may chỉ có một chút ánh sáng hắt ra từ những căn nhà nhỏ ở tít đằng kia. Quang nhìn xung quanh rồi nghi ngờ nói:
-Có chắc Long ở đây không anh? Giữa khu rừng cô quạnh và lạnh lẽo như vậy thì nó ở đây làm gì chứ? Có khi nào chúng ta bị “mìn” không?
-Cũng dễ lắm chứ! Có thằng nào ghét, bày ra trò này để chơi chúng ta. Chứ đời nào thằng Long lại ở trong này, một người trong hội lên tiếng khiến Min điên tiết la lên:
-Mẹ kiếp, tụi mày có im hết đi không? Thằng nào làm thì làm, không làm thì biến. Đừng có đứng đây mà nói nhiều. Hôm nay dù có phải lật tung chỗ này lên, tao cũng phải tìm cho ra thằng Long. Từ giờ trở đi, thằng nào lên tiếng. Tao chém!
Sự nóng giận của Min khiến ai nấy đều không dám nói điều gì. Ai cũng nhìn nhau rồi đổ xô ra khắp nơi để tìm Long. Ánh sáng của chiếc đèn pin cứ thế cứ soi khắp ngóc ngách của khu rừng. Nhưng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa thấy tin tức gì của Long. Sương mỗi lúc một xuống dày đặc khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh và mệt mỏi. Tuy nhiên, vẫn có một người không bao giờ bỏ cuộc. Đó là Yến. Bởi, hơn ai hết cô thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Long dù có vất vả như thế nào đi chăng nữa. thấy không phải là cách hay, Quang từ từ đi đến chỗ Min rồi nhẹ nhàng nói:
-Chúng ta phải tìm đến bao giờ nữa đây anh? Cả khu rừng rộng như thế này kia mà. Chắc có thằng nào chơi chúng ta rồi. Mà biết đâu bây giờ Long đã về nhà rồi cũng nên. Hay chúng ta cho anh em đi về anh nhé.
Suy nghĩ thấy điều Quang nói cũng có lí, Min bực bội cầm chiếc đèn pin bỏ vào túi rồi lẩm bẩm nói:
-Mẹ kiếp, ông thề, ông mà biết thằng nào chơi ông, ông chém chết cả nhà hắn. “ Rút thôi tụi bây”, Min ra lệnh
Vừa mới bước ra khỏi rừng cao su, Min nhận được điện thoại:
-A lô, Min nghe! Có chuyện gì?
Bên kia đầu dây, giọng đàn em Min thở hỗn hễn:
-Anh ơi, có chuyện rồi. Công an điện thoại báo tìm được xác của …Lam… Anh lên gấp đi!!!! 
Tin dữ như một cơn lốc ùa đến khiến tim Min bóp chặt đến mức không thể được. Anh chết lặng cả thân người bởi điều Min lo nhất cuối cùng đã xảy ra. Nước mắt như cứ chực tuôn ra, Min cố nắm chặt xe để mình không ngã quỵ xuống đất. Thấy có chuyện chẳng lành, Yến nhìn Min bằng ánh mắt sợ hãi vô cùng, cô lo lắng hỏi:
-Có chuyện gì? Có chuyện gì rồi sao anh?,nhưng Min không nói gì. Hay đúng hơn là anh không biết nói gì với cô lúc này. Im lặng, Min vội vã bước lên xe, cùng cả bọn phóng tới hiện trường.


Lúc Min đến nơi thì cảnh sát cũng đã phong tỏa hết hiện trường. Tiếng coi xe inh ỏi phá tan sự yên tĩnh của cả một khu rừng. Vừa đến nơi, Min liền nhảy xuống xe chạy vào trong.. Nhìn thấy Min, Vinh liền chạy đến:
-Anh ơi, chúng ta đến …muộn rồi!
Như vẫn chưa muốn tin vào những gì tai mình được nghe, Min ngờ vực hỏi:
-Mày có chắc là nó không? Không phải là nó, đúng không?
Vinh chỉ biết nhìn Min im lặng…
- Không thể nào là nó được! Tụi tao đã tìm khắp khu rừng này rồi. Làm sao lại là nó được cơ chứ, Min bắt đầu kích động.
Nhìn thái độ của Min, tim Yến bắt đầu đập mạnh. Cố gắng lắm cô mới không để mình ngã quỵ xuống. Yến nhìn Min hỏi:
-Ý anh là sao? Có phải là … Long đã…
Min im lặng làm Yến càng hoảng sợ hơn. Thấy vậy, Vinh nói:
-Không. Không phải Long mà là … Lam. Trong khoảnh khắc đó, Yến cảm giác của một chút niềm tin. Có phải cô đã quá ích kỷ,quá nhẫn tâm vì Yến vui khi nghe Lam mất? Không!... Yến biết mình cũng như mọi người, đau đớn vô cùng khi mất đi một người bạn, một người anh em, nhưng trong sâu thẳm lòng, Yến thực sự vẫn có một chút vui mừng khi người chết không phải là Long…
Quang thở dài nhìn mọi người nói:
-Chúng ta đã không kiểm tra kĩ khu rừng.Còn một con đường nhỏ dẫn dâu vào ngôi nhà hoang dưới chân núi. Chúng ta cũng thấyrồi đó. Ở ngã ba lúc nãy, nếu chúng ta rẽ bộ vào con đường nhỏ thì nó sẽ dẫn chúng ta đến đây..
-Đúng vậy! Vinh trả lời. Và nếu không có người điện thoại báo thì có lẽ cảnh sát cũng không thể tìm ra được nơi này.. Cảnh sát nói họ nhận được tin báo của một người nào đó qua điện thoại nói rằng ở đây có một vụ án mạng. Thậm chí người đó còn chỉ dẫn đường đi cho cảnh sát. 
-Vậy sao cảnh sát biết đó là Lam?, Quang ngạc nhiên hỏi.
-Dạ, dựa vào cái ví mà Lam mang theo trong người. Trong đó có chứng minh nhân dân, có card visit của quán mình nên họ điện thoại về văn phòng của mình. Em bắt máy nên điện thoại cho anh Min liề nđó.
Mi nđưa tay lên vuốt mặt rồi anh thở dài nhìn Vinh hỏi: 
-Vậy giờ nó đâu rồi?
-Dạ, họ đang khám nghiệm hiện trường với tử thi. Nghe nói đâu anh Lam chết cỡ 1 tiếng trước. Không biết làm thế nào để điện cho người thân của Lam nên em mới điện cho anh đến nhận dạng.

Một lúc sau, Min được dẫn vào trong để nhận dạng và làm thủ tục đem xác Lam về. Nhìn Lam nằm lạnh ngắt, Min không nén nỗi những giọt nước mắt… Min ân hận vô cùng, bởi nếu anh không nhờ Lam theo dõi Trung thì có lẽ Lam đã không chết… Min đã cướp mất cuộc sống của một thằng 28 tuổi, yêu đời và đang chuẩn bị bước vào xâydựng cuộc sống hạnh phúc bên bạn gái. Vậy mà giờ lại bỏ mạng nơi khu rừng lạnh lẽo… Cảnh sát nói Lam bị đâm nhiều nhát dẫn đến mất máu mà chết. Có một vết thương đang làm mủ, có nghĩa là Lam bị đâm rồi mới được dẫn đến đây, sau đó bị kết liễu bởi 4 nhát sau cùng…Tại hiện trường cảnh sát thu giữ được con dao có dấuvân tay của … Long. Và cũng có nhân chứng nhìn thấy Long bắt Lam đi. Hiện, cảnh sát đang truy nã Long trên toàn quốc. Nghe những câu nói đó từ phía cảnh sát, Min không thể tin nỗi vào tai mình. Anh bế tắc hoàn toàn và không hiểu chuyệngì đã xảy ra. Còn riêng Yến, từ khi biết điều đó, cô bị ngất xỉu và hiện đang nằm điều trị tại bênh viện. Điều này như vượt quá sự chịu đựng của Yến, khiến những gì dồn nén bấy lâu nay bùng nổ. Yến đau đớn, kiệt sức hoàn toàn. Trong đầu mọi người bây giờ có vô vàn câu hỏi chưagiải đáp kịp.” Ai là người đã điện thoại báo cảnh sát? Bởi nếu không báo và chỉ đường thì chưa chắc cảnh sát đã tìm ra được Lam và cái chết của Lam sẽ mãi mã ikhông ai biết đến? Tại sao trên con dao lại có dấu vân tay của Long? Nếu Long là thủ phạm thì tại sao Long lại làm như vậy? Còn nếu Long không là thủ phạm thì ai đã cố ý đổ tội Long? Và mục đích của họ là gì?” Mấu chốt của Min bây giờ là Trung và Phước... Min tự nhủ chắc chắn anh sẽ phải tìm cho ra sự thật ở bên trong... Đối với Min và Yến bây giờ, những câu hỏi này vẫn đang là một bí ẩn cần giải đáp nhưng đối với các bạn thì có lẽ phần nào các bạn cũng đã hiểu ra được vấn đề. Vậy theo các bạn LONG BÂY GIỜ ĐANG Ở ĐÂU?. Và làm thế nào Long có thể giải oan cho chính bản thân mình khi mọi chứng cứ đều chống lại anh?
- Tàu ở đâu?, Đannhìn đàn em hỏi.
- Dạ, đã chuẩn bị xong rồi anh… Chúng ta đưa nó đi thôi!, đàn em Long trả lời.
- Tốt lắm! Lôi nó lên tàu cho tao, Đan hất hàm nhìn đàn em ra lệnh. Rồi ngay lập tức, một đám người chạy đến kéo Long lên tàu khi trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Cơ thể Long mềm nhũn, máu me đầm đìa chảy dài trên trán lẫn trên ngực. Cái chết của Lam đã làm cho Long kiệt sức và mệt mỏi hoàn toàn. Anh không còn biết phản kháng gì mà chỉ để mặc chúng kéo lê mình đi. Tiếng máy tàu bắt đầu chạy phạch phạch trong đêm tối đen nghịt. Thực sự Long không biết bọn Đan đang dẫn mình đi đâu…. 
Được gần 30 phút sau, tiếng tàu tắt hẳn khiến không gian trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ… Long còn cảm giác được những cơn sóng đập vào tàu khiến con tàu cứ lắc lư, lắc lư. Cố hết sức ngước người lên nhìn Đan, Long hỏi một cách căm thù:
- Tụi mày định làmgì tao hả?
- Làm gì mày sao?Hahahhahahah… Tao đưa mày đến gặp … thằng Lam thôi…, Đan ồ lên cười một cách đê tiện.. Chẳng phải mày đau khổ khi nó chết lắm sao? Vậy thì tao sẽ cho mày và nó đoàn tụ!!!
- Mẹ kiếp…. Thằng khốn! Mày dám!, Long tức giận hét lên…
- Có gì mà không dám? Mày nghĩ mày là ai?, Đan trợn mắt vỗ vỗ vào mặt Long… Thằng Lam chết rồi…Con dao trên người nó có dấu vân tay của mày… Bây giờ mày chết chẳng phải là quá hoàn hảo quá sao?
Nghe Đan nói, Long bủn rủn cả người:
- Thì ra… Thì ra tụi mày đã gài bẫy tao… Tụi mày đã lên kế hoạch từ trước để gài bẫy tao…
- Hahahahahah, giờ mày mới biết sao? Có phải là hơi muộn quá không? Giờ thì chẳng có ai có thể cứu nỗi mày nữa rồi… Đáng lẽ ra mày đã không phải chết như thế này. Có trách thì chỉ nên trách bản thân mình mà thôi. Ngồi không không muốn, lại muốn đi lo chuyện thiên hạ..., rồi hắn ta nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết - Một màu tối đen khiến ta không thể phân biệt nỗi cả đường chân trời… Rồi hắn nhếch miệng cười nham hiểm: 
- Bây giờ thì lũ cá biển này sẽ rỉa hết xác của mày, và xác mày sẽ mãi mãi nằm trong dòng nước lạnh....Và người ta sẽ nghĩ rằng, mày đã giết người và bỏ trốn. Suốt đời này, mày sẽ phải mang tội danh giết người và chết một cách êm đếm không ai biết đến…. Quá hay đúng không nào?
- Mẹ kiếp! Thằngkhốn nạn!, Long giận dữ hét lên. Anh gượng mình đứng dậy bởi lúc này Long không thể chịu đựng nỗi sự kinh tởm của Đan. Nhưng với sức lực yếu ớt, Long lại chẳng kịp làm được gì. Ngược lại, anh bị đàn em Đan tung một cước khiến anh ôm bụng quằn quại đau đớn…. 
- Được rồi, thả nó xuống nước đi!, Đan lạnh lùng ra lệnh cho đàn em. Thế rồi ba thằng tiến đến ôm Long nhấc lên. Long cố sức vùng vẫy hét lên, nhưng đáp lại tiếng kêu cứu của anh không có gì ngoài tiếng sóng biển ào ào và tiếng cười khoái chí của Đan…“Bủm”, Long từ từ rơi xuống dòng nước lạnh, giữa một đại dương mênh mông bị bao trùm bởi một màu đen đến đáng sợ… Không có một ai, không một bong người…. Một thân hình nhỏ bé bị nuốt chửng giữa một đại dương bao la. Long bị nhấn chìm xuống dòng nước chảy siết như đang muốn giết chết mình. Những con sóng cứ va vào người Long khiến anh cảm thấy vết thương đau đớn vô cùng. Nước chảy ngang mũi làm Long không thể nào thổ được... Anh cố sức vùng vẫy, cố sức ngoi lên giữa những dòng nước tử thần. Trong lúc này, trong lúc đối mặt với sự sống và cáichết, hình ảnh mẹ lại hiện lên trong đầu anh. Long khóc, nước mắt mặn chát của anh hòa vào cái mặn chát của nước biển, cái nóng của nước mắt chảy chung với dòng nước lạnh ngắt… Long nhớ đến hình ảnh người mẹ hiền từ lúc nào cũng yêu thương,chăm lo cho anh từng chút một. Nhớ đến nước mắt mà mẹ đã rơi quá nhiều vì anh, nhớ đến dáng lưng còng của mẹ lúc mẹ bốc vác gạch để kiếm tiền nuôi anh ăn học…Rồi Long nhớ đến chị Hai… Nhớ đến lúc Long tựa đầu vào lòng chị những khi anh còn nhỏ, nhớ đến hình dáng chị Hai suốt ngày cứ luôn lo lắng cho anh… Trong khoảnh khắc đó, Long thấy hối hận vô cùng! Anh đã chưa bao giờ tự mình nói với những người Long yêu nhất ba tiếng: “Con Yêu Mẹ”. Long hối hận vì không nó itiếng “Em thương chị” và hơn hết Long hối hận vì anh đã hỗn láo với chính người ba đã sinh ra mình, để rồi giờ đây, Long không bao giờ còn có cơ hội gặp lại ba để nói bốn tử: “ Con xin lỗi ba” nữa. Những con sóng điên cuồng càng lúc càng đẩy lùi đi ý chí của Long khiến anh không còn đủ sức để chống chọi… Long từ từ buông xuôi tất cả, anh để mặc cho số phận, để mặc cho mình bị dòng nước cuốn đi… Và khi đó, hình ảnh Yến lại hiện lên trong tâm trí Long… Từ khi Long đối diện với hiểm nguy, hình ảnh Yến đã hiện lên trong anh không biết bao nhiêu lần. Nhưng hơn lúc nào hết, bây giờ, anh lại không dám nghĩ đến cô dù nó không khi nào là không hiện ra trong tâm trí, trong tim anh. Long sợ đối mặt với sự thật, đối diện với việc anh sẽ lìa xa Yến mãi mãi. Trái tim Long đau quặn khi nghĩ đến việc Yến sẽ chịu đựng đau khổ về nỗi đau mất anh. Anh sợ đối diện với việc Yến sẽ sống thế nào khi biết được Long không còn trên đời này nữa? … Trái tim Long cứ nhói đau như những vết dao cứa sát vào tim anh… Cho đến khi Longkiệt sức dần, hình bóng Yến vẫn cứ hiện lên… Đó là người con gái cuối cùng Long nghĩ đền trước khi đôi mắt anh khép dần lại, khép dần lại… Nước mắt Long chảydài, chảy dài, mang nỗi nhớ và nỗi đau của anh nhấn chìm vào cái tối đen giữa đại dương bao la, giữa bầu trời tối đen và vô vọng... Như chính cuộc đời của... anh vậy!
“Lê Văn Long – Nghi can giết người!”, những dòng chữ trong tờ báo đập vào mắt khiến mẹ Long không thể tin nỗi vào những gì mình nhìn thấy. Có cái gì đó ép chặt lồng ngực khiến bà không thể nào thở được. Ôm ngực, bà loạng rồi ngã nhào xuống đất. Nghe tiếng hét của đứaa em họ, Lan hoảng hốt chạy từ dưới bếp lên. Thấy mẹ đang nằm vật vã dưới đất, Lan ôm chặt lấy mẹ khóc thét:
- Mẹ! Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!! Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với mẹ chị vậy hả?
Nhìn Hải- cậu em họ sợ hãi đứng run không nói lên được một lời nào, Lan hét lên:
- Xe đâu? Lấy xe! Lấy xe chở mẹ chị đi bệnh viện mau!!!!! Tiếng kêu của Lan làm náo động cả một vùng quê vốn yên bình. Những người biết chuyện chỉ biết thở dài nhìn theo. Họ thực sự không tin Long – một thằng bé hiền lành lại có thể làm chuyện tày trời như vậy. Nhưng cũng có người chép miệng thở dài nhìn theo nói:
- Rõ khổ! Nhà có một đứa con trai duy nhất! Tưởng lên thành phố ăn học thì sẽ là cho gia đình mở mày mở mặt. Ai dè giờ lại trở thành kẻ giết người. Cũng chỉ khổ cho bà Hoa, người hiền lành mà suốt ngày khổ vì chồng vì con. Hết khổ vì bị thằng chồng khốn nạn đánh đập, bỏ vợ bỏ con theo vợ bé thì giờ lại khổ vì thằng con trai giết người… Đúng là cuộc đời không biết trước được điều gì cả….


- Tại sao mẹ chị lại như vậy hả? Em nói cho chị đi, Lan tức giận nhìn Hải hỏi nhưng nó không dám nói gì mà chỉ biết cuối mặt xuống đất khiến Lan càng bực mình:
- Chị đang hỏi em, tại sao em không trả lời chị?
Thấy Lan bắt đầu nỗi cáu.. Lúc này, Hải mới lí nhí trong miệng:
- Dạ, em xin lỗi chị… Đáng lẽ ra em không nên để cô biết chuyện đó!! Em biết em sai rồi. Nếu cô có mệnh hệ gì chắc em chết mất!
Vẻ mặt lo lắng của Hải khiến Lan càng lo hơn:
- Nhưng em đã nói chuyện gì với mẹ chị mà khiến bà phải lên cơn đau tim như vậy kia chứ?, Lan bực tức. 
- Dạ…. Sang nay em đọc tờ báo đăng tin về anh Long …nên em mang đến cho cô đọc. Ai ngờ, vừa nhìn thấy cô đã lên cơn đau tin…..Em …xin… lỗi… chị, Hải tỏ vẻ ân hận vô cùng.
- Em nói gì vậy hả? Thằng Long nhà chị nó bị sao?, Lan sốt sắng hỏi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lan, Hải nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- Không lẽ…. Chị …không… biết chuyện gì đã xảy ra với anh Long sao?
Nghe nói đến Long, ruột gan Lan trỏ nên cồn cào giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt tim gan của cô vậy, Lan thúc giục:
- Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với thằng Long nhà chị chứ? 
- Thật sự là chị không biết sao? … Anh Long có chuyện rồi đó!!!!, Hải ngập ngừng . Nhưng chị phải hứa với em là bình tĩnh thì em mới dám kể cho chị nghe. 
- Em nói đi!!!! Nói ngây cho chị biết đi!!!!!!!!!!!!, Lan nhìn Hải nói.
Và rồi Hải kể tất cả những gì mà anh ta biết cho Lan nghe. Cũng giống như mẹ Hoa, khi nghe những lời nói của Hải, Lan bủn rủn hết cả người. Cô cố gắng nắm thật chặt tay vào lan can để đôi chân đang rã rời của mình không gập xuống đất….Đối với Lan, Long là đứa em mà Lan yêu thương nhất, là đứa mà lúc nào cô cũng đặt trọn niềm tin. Cô chấp nhận hi sinh mọi thứ, để cho em cô được hạnh phúc, được ăn học thành tài… Với Lan, Long còn hơn cả mạng sống của chính mình. …. Vì vậy, những lời Hải nói cứ như tiếng sấm đánh ngang tai...Tình yêu thương của một người chị khiến tim Lan đau thắt, đau đến tận cùng…

Lững thững bước lên cầu thang, Lan nhớ về tuổi thơ của mình và Long. Tuổi thơ của hai chị em cô là những tháng ngày nhìn bố đánh mẹ. Là những ngày tháng thiếu thốn tình yêu thương của bố, những tháng ngày nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của mẹ… Cuộc sống hôn nhân đau khổ của bố mẹ đã khiến chị em cô đau khổ ôm nhau khóc không biết bao nhiêu lần. Vì vậy, Lan tự hứa với bản thân rằng: “dù cuộc sống có như thế nào, Lan cũng sẽ không bao giờ để em trai mình phải đau khổ. Cô dành cho em trai tình thương của một người chị, của một người mẹ và của một sự bao dung của một tấm lòng cao cả”. Lúc nào, Lan còn cầu xin với ông trời rằng: “ Xin hãy để cho mẹ và em trai con được hạnh phúc… Nếu người muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt một mình con mà thôi. Xin ngươi! Xin người hãy để đứa em trai bé bỏng của con được sống hạnh phúc như những đứa trẻ khác… Con xin người!”… Lan lén nhìn vào chiếc giường mà mẹ đang nằm. Cô không dám bước vào bên trong, hay nói đúng hơn là không dám đối diện với mẹ. Bởi, cô không biết phải nói với mẹ điều gì vào lúc này. Nhìn người mẹ đang tiều tụy nằm bất động trên giường bệnh mà nước mắt Lan chảy dài. Tim cô đau đến mức nấc không thành tiếng. Chưa bao giờ cô thấy bất lực đến như vậy…. Lan sẽ nói gì với mẹ về Long đây? Nói gì với mẹ về đứa em non nớt của mình? Điều đó khiến Lan mệt mỏi vô cùng. Không còn đứng vững, cô khụy gối ngã gập xuống nền nhà… Thật sự lúc này, Lan không còn có niềm tin vào cuộc sống nữa…. Lan trách cho cuộc đời, cho số phận.. Sau những gì mà Lan đã cố gắng, đã hi sinh, cô chẳng nhận được gì ngoài một người mẹ đau khổ và một người em đang phạm tội lỗi tày đình!!!! ….Cắn chặt tay, Lan ngăn không cho tiếng khóc của mình bật len thành tiếng…

Min nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào bên trong căn phòng. Yến vẫn cứ thất thần ngồi đó không nói gì, đôi mắt buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã hơn một tháng nay, từ lúc Long gặp chuyện, Yến cứ như một người mất hồn. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn về xa xăm một cách vô hồn… Chợt có bàn tay ai vỗ nhẹ lên vai Min khiến anh giật mình hét lên thành tiếng theo phản xạ tự nhiên:
Suỵt!, Nga nhìn Min ra hiệu. 
Mới đến hả em?, Min hỏi.
Dạ, em mang cho nó ít cháo. Anh đến sao không vào trong mà lại ở ngoài này? Rồi Nga cố nhói người nhìn vào bên trong khẽ thở dài. Nó cứ ngồi như vậy đó anh à. Không màn ăn uống, không nói không cười mà chỉ cứ ngồi như vậy thôi. Em không biết nó sẽ như vậy đến bao giờ nữa. Nó làm em đau lòng quá anh à. Phải gì nó cứ khóc thét lên thì có phải tốt hơn không? Chứ nếu thế này em sợ nó không chịu nổi.
Vậy mẹ Yến đâu rồi, Min nhìn Nga hỏi.
Dạ, cô ấy mới vừa về nhà chợp mắt một tí nên bảo em lên trông nó giúp. Khổ than cô ấy. Có đứa con gái mà giờ lại trở nên thế này… Học hành, sự nghiệp bỏ dở hết, Nga chép miệng thở dài.
Min buồn bã nhìn Yến! Thực sự lúc này Min cũng chẳng biết phải nói gì. Bây giờ kể cả bản thân, Min còn không lo được thì huống hồ gì là lo cho người khác. Cả tháng nay, thực ra Min ghé thăm Yến chỉ mới được hai lần.Thật sự Min cũng thấy có lỗi khi không quan tâm đến Yến nhiều hơn. Thế nhưng, Min còn phải lo những thứ quan trọng hơn nhiều. Bằng mọi giá, Min phải giữ lại chỗ đứng mà anh đang có. Bởi lẽ, nếu mất đi, Min sẽ đánh mất tất cả những thứ mà Nghĩa để lại và anh sẽ không bao giờ giải được nỗi oan của Long. Đã hơn một tháng không có tin tức của Long. Công việc làm ăn thì bị bên thằng Phước chiếm gần hết… Anh em trước đây cùng vào sinh ra tử cũng ùa theo thằng khốn đó mà bỏ Min đi… Đúng là cuộc đời! Khi nào sung sướng, có tiền, có chỗ đứng thì tụi nó a theo nịnh nọt… Đến khi thất trận thì quay lại cắn một cái rõ đau. Và Min hứa, anh sẽ phải khiến cho tất cả những kẻ đã hại những người anh em của mình phải trả giá bằng bất cứ giá nào.




- Có chuyện gì mà mày gọi gấp vậy?, Min bực tức hỏi.
- Dạ, anh Hai cho người gọi anh lên gấp!
- Mày biết vì chuyện gì không?, Min lo lắng hỏi. 
- Em cũng không biết nữa. Mà anh Phước cũng ở lên trên đó được hơn nữa tiếng rồi. 
Nghe thằng đàn em nói, Min chững lại một lúc:
- Mẹ kiếp! Chắc nó lại định giở trò gì nữa đây. Được thôi! Để xem mày định lại gì…Lấy tay vỗ vỗ mạnh lên trán, anh hít một hơi thật dài rồi vừa đi lên vừa nói.

Vừa mở cửa, Min đã bắt gặp lấy anh mắt của Phước đang nhìn thẳng vào mình. Anh cũng nhìn hắn rồi quay sang chào Anh Hai:
Dạ,. anh cho gọi em.
Chính ra hiệu cho Min bảo anh ngồi xuống. Đưa tay cầm bình trà rót ra một chén, anh Hai đưa cho Min rồi hỏi một cách từ từ:
- Công việc của mày… như thế nào rồi? 
- Dạ, vẫn tốt…, Min vừa đưa tay nhận chén trà. Linh tính cho anh biết chuyện gì đang sắp xảy bởi từ khi Long gặp chuyện, mọi niềm tin anh Hai đều đặt hết cho Phước. Tất cả các hoạt động chính đều do một tay Phước đảm nhận, còn ánh chỉ được phép quản lý những khu vực nhỏ mà thôi. Nhìn qua Phước, Min bắt gặp ánh mắt nham hiểm mà y đang nhìn mình và bất chợt hắn nở một nụ cười đểu giả. “Mẹ khiếp”! Min ước gì mình có thể bước đến xé nát cái khuôn mặt chó chết của y ra làm trăm mảnh. Lửa hận thù sôi sục trong tim Min…
- Anh tìm mày là muốn nói với mày một chuyện…, anh Hai nói một cách ẩn ý.
- Dạ, anh cứ nói đi! Em đang lắng nghe đây ạ…
Hít một hơi thuốc, anh Hai nói tiếp:
- Chuyện của thằng Long như thế nào rồi? Vẫn chưa có tin gì về nó sao?
- Dạ, cảnh sát vẫn đang truy nã… Vẫn chưa có tin gì về nó… Mà sao anh?, Min chậm rãi trả lời.
- Thôi, đừng nhọc công mà tìm nó làm gì, anh Hai phán một câu xanh rờn. Mày nghĩ một thằng mang tội giết người nó có ngu mà ở lại cho người ta còng nó không? Mẹ, uổng phí cho một con người. Nó là một thằng được việc nên tao định để nó thế những gì thằng Nghĩa để lại. Ai dè…
Câu nói của Chính khiến Min tức vô cùng:
- Vẫn chưa có gì chứng minh là thằng Long giết người. Anh nghĩ như vậy có oan uổng cho nó quá không?
- Oan uổng gì?, Chính trở nên bực tức, ông ta trợn mắt quát. Bằng chứng đã rành rành hết cả ra. Mà tao cũng không cần biết nó đã làm gì, mày hiểu không? Điều ta quan tâm là nó có mang lợi đến cho tao hay không? Mày biết vì nó mà tụi cảnh sát để ý đến mọi công việc làm ăn của ta không? Mày biết tao đã thất thoát bao nhiêu tiền vì nó không? Tao không cần những đứa ăn hại, mày hiểu không? Kể cả mày, nếu làm không được thì có thể cút, không ai giữ mày lại đâu!
Câu nói phũ phàng của Chính khiến Min tím cả người. Nỗi hận càng sôi sục trong tim gan của anh…Anh thấy nực cười cho cuộc đời, cho số phận. “Chẳng lẽ cuộc đời chỉ là như vậy thôi sao? Cuối cùng những người như mình, Long, Nghĩa chỉ là những công cụ để người khác lợi dụng?”… Đến lúc không cần nữa, không có lợi nữa thì sẵn sang vứt đi sao?” Biết cuộc đời phũ phàng là vậy nhưng Min lại chẳng thể làm gì. Nút cơn hận vào trong, Min chỉ biết cuối mặt im lặng. Bên cạnh, Phước nhoẻn miệng cười bởi những gì mà hắn toan tính đã thành công!
- Được rồi, Chính nói dịu lại…. Tao gọi mày lên đây là muốn nói với mày rằng: từ mai cái quán Bar ở khu Nguyễn Hoàng sẽ do thằng Phước quản lý luôn… Còn mày giờ chỉ cần đi thu tiền bảo kê về nộp lại là được rồi. Ý mày sao?
Nghe Chính nói, Min muốn đứng phắt dậy, bước ra khỏi cái chỗ trơ tráo và đầy toan tính này. Nhưng nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây thì cuộc đời quả là quá bất công rồi còn gì! Vì vậy, để có thể lưu lại đây, dù phải làm bất cứ thứ gì, bất chấp cả việc trở thành một thằng bảo kê, Min cũng chấm nhận. Nén nỗi nhục vào trong, Min cắn răng đồng ý:
- Dạ… Anh nói sao thì... em nghe vậy!
- Tốt! Vậy chút nữa mày giao sổ sách lại cho thằng Đan! Còn bây giờ thì…mày đi được rồi. Nói xong, Chính quay sang nói với Phước. Như vậy là đúng ý mày chưa? Nhớ phải mang lợi nhuận về như mày nói. Nếu không thì mày cũng chết với anh.
Nghe Chính nói, Phước cười một cách sung sướng:
- Anh đừng lo! Tất nhien là phải như vậy rồi! Thế là cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau như không hề có mặt Min ở đó. Min như một người thừa giữa ai con người đang vui vẻ với nhau.. Buồn bã. Min lẳng lặng đứng lên bước ra ngoài. Cho đến khi cánh cửa đã được đóng hẳn, Min vẫn còn nghe thấy rõ những tràn cười hả hê của Phước. Nó xoắn ngay vào tim khiên Min đau và nhục vô cùng. Anh tựa đầu đứng vào cửa để khiến bản than bình tĩnh hơn! Để anh có thể cảm nhận rõ hơn về những gì đang xảy ra với mình, cảm nhận những nụ cười của Phước khi hắn hả hê với chiến thắng. Min phải ghi nhớ thật rõ nỗi đau này, để nó thắm vào tim và càng thôi thúc anh không được bỏ cuộc. Nỗi đau lại vô tình tiếp thêm một sức mạnh tưởng chừng như không tưởng…

Thằng Đan tiến đến trước mặt Min, hắn ta cười một cách khốn nạn:
- Giờ thấy sao? Vui không? Đấu với tụi tao chỉ có chết mà thôi. TRứng mà còn đòi chọi với đá hả mày? Giờ thấm thía sự thua cuộc chưa? HAahahahahah.
Thái độ của Đan khiến đàn em hiếu thắng của Min tức giận:
- Mẹ, mày dám nói với anh Min như vậy hả?, toan xông thẳng vào người nhưng Min đã đưa tay cản lại... Hành động đó của Min khiến Đan ồ lên cười thật to:
- Mày cũng biết khôn đấy nhỉ? Mẹ, cỡ như mày thì giờ làm gì được tao? Sợ chưa đụng được đến lông chân của tao thì mày đã rụng hết những sợi như thế này trên người rồi, Đan vừa nói vừa lấy tay hất những sợi tóc trên trán của Mi\n làm anh điên tiết nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng không nói gì. Điều đó càng khiến Đan thích thú hơn! Hắn cưới lên một cách sung sướng rồi bước đi, không quên nói với lại một câu:
- Khi nào cảm thấy mệt mỏi quá thì đến tìm tao nhé! Nếu mày chịu quỳ xuống xin tao thì có lẽ tao sẽ thương tình cho mày một chân lấy nước mà rửa chân cho ông, hahahahahah…
Min đứng trân người để kiềm nén bản thân mình cố gắng nén cơn giận dữ. Nhìn theo điệu cười kinh tởm của Đan, Min thề rằng sẽ có một ngày, chính tay anh sẽ tự tay xé rách cái miệng hôi thối đó. Và sẽ có một ngày Min bắt hắn phải quỳ xuống dưới chân mình như những gì hắn đã nói với anh... Kể cả đàn em của Min cũng phải ngạc nhiên trước sự chịu đựng của đại ca mình. Nhưng sự chịu đựng đó chưa dừng lại ở đấy đâu. Có như thế nào Min cũng phải cố sống chết mà trụ lại ở nơi này. Và "cuộc chơi" tất nhiên lại chỉ mới là BẮT ĐẦU mà thôi!
Vừa mở cửa bước vào, anh đã giật mình khi nhìn thấy hai anh em bé Minh ôm nhau khóc. Vội vàng chạy đến bêncạnh, anh hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy hả? Sao hai đứa lại khóc?
Thấy anh hỏi, hai đứa càng khóc to hơn. Bực mình, anh hét lớn:
- Hai đứa có im đi không? Sáng đến giờ có chuyện gì xảy ra, hả?
Nhìn những vết lằn chằn chịt trên tay Minh và Bình, anh như hiệu ra sự việc. Tức giận anh hét lên:
- Lại là do con ả đó đúng không? Con ả đólại đánh hai đứa đúng không? Mẹ kiếp nó, tao sẽ không tha cho nó đâu. Con ả đó ở đâu rồi?, anh nhìn quanh rồi lấy tay kéo hai đứa nhỏ theo. Đi! Đi với anh maulên!!!! Làm tụi nó sợ, càng hét lên khóc tức tưởi. Nhìn hai đứa nhóc, anh thấysao mà đáng thương quá! Càng khiến cơn giận trong anh lại sôi lên...., anh đứng phắt dậy, chạy đến nhà bếp, chộp lấy con dao rồi chạy nhanh ra ngoài. Thấy vậy,thằng Minh với em nó cũng hoảng chạy theo. Vừa nắm lấy vạt áo của anh, hai anhem nó vừa mếu máo khóc:
- Đừng anh ơi! Anh mà đánh dì ấy thì tụi emlại càng khổ. Đến lúc anh đi, dì ấy lại trút giận lên đầu hai anh em em. Rồi còn bố nữa, bố về nghe theo lời dì ấy chắc cũng đánh tụi em nhừ xương ra thôi… Thôi anh ơi, anh đừng đi mà!!!
- Vậy không lẽ, tụi mày cứ để con ả kia hành hạ như vậy sao? Tụi mày là người hay là súc vật, hả?, anh điên tiết nhìn hai thằng nhóc đang nước mắt nước mũi giàn dụa.
- Thôi thì xem như số tụi em khổ vậy, nó rít lên một tiếng thở dài. Ai bảo tụi em không có mẹ? Ai bảo số tụi em sinh ra đã khổ… Thằng lớn nói khiến thằng em bật lên khóc nức nở. Thế là hai anh em tụi nólại khóc! Khóc như chưa từng được khóc. Nhìn hai đứa nhỏ tội nghiệp, anh thấythương. Cố gắng dằn nỗi tức giận, anh khẽ thở dài, hỏi:
- Thế hai đứa đã ăn gì chưa?
Nhìn hai ánh mắt đáng thương nhìn anh khẽ lắc đầu, anh lại thở dài thêm một lần nữa:
- Thôi được rồi. Anh vừa bắt được một ít cá,đi vào trong anh nấu cháo cho mà ăn. Rõ khổ, chỉ mới đi có một chút mà hai đứa đã bị như thế này rồi. Mẹ, con ả đó lo mà liệu thần hồn, để ông mà thấy mặt thì đừng trách ông, anh lằm bằm trong miệng.


Sau khi ăn no một bụng căng đầy, hai thằng nhóc lại cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó còn chạy đến đùa với anh nữa mới lạ chứ. Đúng là trẻ con, mau giận mau quên ra phết. Anh vừatrải chiếu, vừa hỏi thằng Minh:
- Bố và anh Sáng đi biển chắc cũng gần vềrồi nhỉ?
- Bố đi hôm ngày 10, bây giờ là ngày 17, vậy là còn 2 ngày nữa bố và anh Sáng sẽ về, nó chựng lại tính nhẩm rồi nhanh nhảu đáp.
Vừa mới đặt người xuống mà hai đứa trẻ đã ngủ ngon giấc rồi. “ Tội, chắc là hai đứa hôm nay mệt lắm!” Nằm trằn trọc mãi mà anh không thể nào nhắm mắt được, anh gác tay lên trán suynghĩ. Anh không biết cuộc sống của hai đứa trẻ này rồi sẽ ra sao? Chúng nó không được học hành, không được ai quan tâm, lo lắng, chăm sóc. Rồi tương laihai đứa sẽ đi về đâu? Cuộc sống của chúng sẽ chỉ là những tháng ngày lênh đênh trên biển, những tháng ngày đánh cược với số phận. Không học thức, không sự nghiệp, không tình thương? Anh ước gì mình có thể giúp được tụi nhóc, nhưng lại không biết làm gì bây giờ? Bởi, bây giờ, kể cả bản thân, anh còn không lo được thì huống gì là lo cho tụi nó? Nghĩ đến đấy, anh lại thở dài.

Sáng hôm nay, anh cùng hai thằng nhóc ra đón bố và anh trai tụi nó về. Thấy bố, hai đứa mừng ra mặt, chúng chạy đến ríu rít như những con chim non được gặp chim mẹ vậy. Trông mà thươnglắm! Hôm nay con ả đó cũng có mặt. Phải công nhận nó giỏi thật! Đánh con ngườita như vậy mà lại tỏ ra như chưa từng có chuyện gì. Nhìn cái điệu bộ đả đưa của ả, anh lại càng tức nhưng cũng phải cố lờ ả sang một bên. Thấy Sáng bê đồ, anhchạy đến đỡ:
- Mệt lắm không em?
Thằng Sáng cười:
- Mệt nhưng cũng kiếm được kha khá anh ạ. Mà anh đã đỡ đau chưa?
- Uhwm, anh đỡ nhiều rồi. Có vài vết thươngcòn hơi nhức thôi. Sáng nào anh cũng lấy thúng ra ngoài bắt cá nên nhờ nước muối, vết thương cũng nhanh lành em à.
- Vậy là tốt rồi, thằng Sáng nhoẻn miệngcười. Ở nhà mấy ngày nay có chuyện gì không anh?
Nghe Sáng hỏi, anh chựng lại một lúc rồi khẽ lắc đầu:
- Uhm… Không… Không có gì đâu em.
Nghe vậy nó lại cười buồn:
- Vậy thì may quá! Em cứ lo cho hai thằngnhóc ở nhà. Lại sợ nó có chuyện gì. Cũng may là có anh ở đây, chứ không thì em không biết là nhờ ai nữa.
Nghe Sáng nói vậy, anh lại càng lắc đầu nguầy nguậy:
- Chú nói gì lạ vậy? Anh phải cảm ơn chú mớiđúng chứ. Nếu không có chú, chắc anh đã không có ngày hôm nay rồi..
- Thôi, chuyện đã qua lâu rồi mà anh, nó cười xề xề. À, hôm nay có con mực tươi lắm, em không bán mà để dành lại. Chút về em làm món mực nướng cho cả nhà ăn nhé! Rồi hai anh em lại ồ lên cười thật to.


Chương 12

Phước đang ngồi ở phòng thì Đan chạy vàobáo:
- Anh Phước, có người muốn gặp anh….
- Ai, Phước ngạc nhiên nhìn Đan hỏi.
- Em cũng không biết. Nhưng hắn ta nói muốngặp người quản lý.. Anh ra xem thử xem… Có vẻ thằng này không phải là loại vừa đâu…
Lưỡng lự một chút, Phước nói:
-Được rồi. Sắp xếp phòng cho nó đi.

Vừa bước vào phòng, Phước đã bất ngờ trước sự dạn dĩ của hắn. Bắt chéo hai chân lên nhau, hắn ngồi trước bàn một cách ung dung, tay cầm điếu thuốc rít một hơi dài. Chưa kịp để Phước định hồn, Denni nhìn hắn hỏi:
- Mày là quản lý khu vực này sao?
- Đúng! Mày cần gì?, Phước nghênh mặt hỏi.
- Tốt! Tao thích thái độ này của mày… Những người như vậy mới làm tốt mọi việc được. Denni vừa nói vừa đứng dậy. Giới thiệuvới mày, tao là Denni… Nghe nói khu vực mày đang làm ăn tốt nên tao quyết định hợp tác với mày xem sao…
- Ý mày là gì, Phước dò hỏi.
- Tao đang có một đợt hàng cần tiêu thụ. Taonghĩ nếu tao và mày hợp tác với nhau thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản… Mày nghĩthế nào?
Nghe Denni nói, Phước nhếchmiệng cười:
- Việcgì tao phải hợp tác với mày? Nực cười!
Câu nói của Phước khiến Dennibực tức. Hắn nhìn Phước một cách nghiêm túc và nói:
- Tao nghĩ, nếu mày biết lợi ích mày đượcnhận thì mày sẽ không còn cảm thấy nực cười nữa đâu.
Bộ mặt nghiêm túc của Denni cũngkhiến Phước có phần ái ngại:
- Vậy tao nhận được gì từ phi vụ này?
- Mày sẽ được nhận 50 phần trăm lợi nhuậnđạt được. Và địa bàn của mày sẽ được taođỡ đầu, sẽ không một ai dám quấy rầy địa bàn của mày cả. Đụng vào mày, có nghĩanó đã đụng vào thằng Denni này… Chắc mày chưa biết quy mô của tổ chức chúngtao. Nếu mày biết tổ chức xuyên quốc gia, có lẽ mày đã nghĩ khác… Mày biết hộiEMV không?
Nghe Denni nói, Phước giậtmình:
-Mày là người củahội EMV?
-Chính xác, Dennicười. Bây giờ biết rồi thì mày tính sao?
Phước lưỡng lự một hồi lâu.Đoạn, y hỏi:
- Hàng nóng gồm những gì?
- Đố cổ, ma túy, chất gây nghiệp, vũ khínóng và kể cả đường dây gái gọi xuyên Việt…
- Tất cả đều hưởng 50 phần trăm sao?
- Đúng! Tất cả lợi nhuận đều được chia 5 –5…
- Nhưng tại sao mày lại muốn hợp tác vớitao? Có biết bao nhiêu quán bar trên nước Việt này..,Phước nghi ngờ hỏi.
- Hahahahah, đơn giản thôi. Bởi vì mày làmột thằng dám chơi dám làm… Tao cần những thằng dám liều chứ không cần nhữngthằng chắc. Với lượng khách hiện tại của quán Bar mày, thì việc tiêu thụ lượnghàng đó không phải là quá khó đâu.
Thấy vẻ lưỡng lự của Phước,Denni nói tiếp:
- Không lẽ mày cứ muốn làm thêm như vậy sao?Tao đã điều tra kỹ rồi. Nếu mày muốn qua mặt thằng Chính, thì mày cần phải cómột số tiền cho riêng mình. Mày không muốn làm chủ sao?
Câu nói của Denni khiến Phướctoát mồ hôi hột. “Sao Denni lại biết rõ ý đồ muốn hại Chính của y? Denni đãbiết những gì về Phước và hắn ta còn biết thêm điều gì nữa?” Những câu hỏikhiến Phước nhận ra rằng, Denni không phải là thứ vừa và hội EMV là hội đáng sợnhư người ta nói. Điều này khiến Phước cũng sợ và dè chừng.
Trước khi rời đi, Denni cònnói:
- Tao cho mày ba ngày để suy nghĩ. Sau bangày, sẽ có người đến tìm mày. Để làm được việc lớn, thì phải liều chú à! Suynghĩ cho thật kỹ nhé!



Đã tối mà vẫn thấy đèn trongphòng Sáng còn mở, khiến anh tò mò mở cửa bước vào. Thấy Sáng đang ngồi uốngrượu một mình, anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao giờ chú còn chưa ngủ?
- Anh hả? Ngồi xuống đây uống với em một lycho vui, Sáng vừa nói vừa kéo anh ngồi xuống.
- Có chuyện gì buồn sao?, anh hỏi.
Sáng vừa rót rượu vào ly anh,vừa nói với giọng buồn buồn:
- Có chuyện gì đâu anh… Em chỉ nghỉ viễnvông thôi mà.
- Anh biết chú mày đang buồn… Có chuyện gì,chú nói anh nghe thử xem nào…
Nghe anh nói, Sáng im lặngngồi một lúc lâu. Rồi bất chợt, Sáng hỏi anh một câu:
- Anh à, anh.. có.. mẹ… không ạ?
Câu hỏi bất ngờ của Sángkhiến anh bỗng dưng buồn, nước mắt ngấn ở khóe mi. Có lẽ câu hỏi của Sáng đụngphải một nỗi đau mà anh không muốn nói đến. Anh im lặng một lúc rồi nhìn Sángtrả lời:
- Có. Mà sao?
- Vậy sao? Vậy thì anh may mắn quá , đúngkhông? Câu nói của Sáng khiến anh biết Sáng đã bắt đầu nhè nhè… Thế nhưng, anhvẫn cứ im lặng để Sáng được nói mọi thứ giấu trong lòng.
- ]Anh biết không, em cũng muốn được có mẹ…Và em đã từng có mẹ, nhưng… giờ… thì mẹ không còn ở bên cạnh em nữa. Những lúcvui, em cũng không biết chia sẻ cùng ai, những lúc buồn, cũng chẳng có ai lắngnghe em chia sẽ….
- ….
- Rồi còn những đứa em tội nghiệp của emnữa. Ít ra thì em vẫn còn có kí ức vềmột người mẹ, còn tụi nhỏ thì không… Mẹ em ra đi khi vừa sinh hai đứa được mộttuần. Kể cả hơi ấm của mẹ, tụi nó còn chưa được cảm nhận… Tụi nó không được ailo lắng, yêu thương, chăm sóc, nói đến đây nước mắt cứ chảy dài hai bên khóe micủa Sáng. Anh không biết em buồn như thế nào khi nhìn tụi nó như vậy đâu…
- Nhưng chẳng phải tụi em vẫn còn bố sao?,anh cố gắng an ủi.
Nghe anh nói, Sáng bật lêncười một cách đau khổ:
- Bố sao? Bố thì được gì? Ông ta suốt ngàychỉ biết gái gú. Bộ anh nghĩ em không biết con ả đó đánh em trai em sao? Anhnghĩ em không sôi gan điên tiết sao? Nhìn những vết thương chằng chịt trênngười tụi nó, em ước gì mình có thể chém chết ả ta. Nhưng em đã không làm được!Dù biết ông ta không thương tụi em, dù biết ông ta là con người đáng khinh bỉ,nhưng ông ta cũng vẫn là bố của tụi em… Nhiều lúc nhìn ông ta khổ cực đi biển,rồi nhìn thấy ông ta lúc ông lạnh ngắt, mặt không còn một chút máu, răng kêulên cằm cặp vì hàng giờ ở dưới biển mò đồ cổ, em lại thấy thương… Trước đây,ông rất tốt nhưng từ khi mẹ mất thì tính tình ông thay đổi hoàn toàn. Có lẽ, mẹmất là cú sốc quá lớn với ông. Và cũng có lẽ vì điều đó mà ông đâm ra ghét haithằng nhỏ. Ông cho rằng vì sinh tụi nó mà mẹ mất đi, nhưng ông lại không biếtrằng hai đứa bé cũng rất đáng thương sao?, Sáng òa lên khóc nức nở. Em biết làmgì cho hai đứa bây giờ. Em không muốn nó như em, không biết chữ, không được họchành… Em không muốn nó phải khổ như em, anh biết không? Những nỗi uất ức tronglòng bấy lâu nay đều được Sáng nói ra hết. Cứ thế anh nghe Sáng tâm sự suốtđêm, cho đến khi hai an hem say khướt không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ…


- Mày đăng giấy tuyển sinh cho tao chưa?,Phước hỏi Đan.
- Dạ rồi anh. Tuyển sinh viên tiếng Anh,giỏi ngoại ngữ, có thể nói trôi chảy về lịch sử Sài Gòn, cao trên 1m 7, trắngđẹp và quan trọng là lương 4000 đô, làm việc trong 4 ngày, đúng không anh?
- Chính xác! Mà khi nào có thể phỏng vấn,Phước hỏi một cách nham hiểm.
- Ngày mai. Nhưng em sợ người vừa đẹp, vừagiỏi tiếng Anh chắc không có đâu anh ơi.
- Tại sao không? Lương 4000 đô một ngày thìtao nghĩ khối con xin tuyển ấy chứ!, Phước ồ lên cười.
- Nhưng làm gì mà một ngày đến cả 1000 đôvậy anh? Có nhiều quá không?
Nghe Đan hỏi, Phước gõ lênđầu hắn một cái rõ đau:
- Mày còn non lắm Đan à. Mày nghĩ một ngàycó được nhiều tiền như vậy không? Tao cần một con nhỏ xinh đẹp! Cũng không cần phảigiỏi tiếng Anh lắm đâu, mà quan trọng là nó phải biết chiều lòng khách. Sángdẫn khách đi thăm quan, tối về chiều khách. Như vậy đấy. Mày hiểu không? Thằngngu à!
- Nhưng chúng ta có đến ba khách mà sao chỉtuyển có một người?
Nghe Đan hỏi, Phước lại ồ lêncười lớn:
- Vì ba anh đó muốn chiều tập thể. Như vậymới 1000 đô một ngày, chứ mấy con cave ngoài được, 100 đô là có cả tá. Vấn đềnở đây là người ta cần cave trí thức, mày hiểu chưa?
Nghe Phước nói, Đan cứ gậtgật đầu lia lịa. Thấy điệu bộ đó của Đan, Phước khoái chí cười ồ lên. Thế đấy,lại thêm một đứa con gái nữa sắp trở thành miếng mồi cho những con chó đang đóicồn cào. Lại theo một nạn nhân của những con người đầy mưu mô và toan tính.Cuộc sống là vậy! Muôn vàn cạm bậy cho những người không bản lĩnh, cho nhữngcon người hóa mắt vì tiền, hay cho những con người quá ngây thơ. Vậy ai sẽ nhẹdạ cả tin để biến mình thành nạn nhân trong cái xã hội này nhỉ?


Hôm nay, Sáng và bố lại theo đoàn đi mò cổ vật. Ởnhà chỉ còn lại anh, ả và hai thằng nhóc. Cả ngày hôm nay, anh không dám đi rangoài vì sợ ả đánh tụi nhỏ. Cả ngày, anh cứ trừng trừng nhìn ả mà thôi. Cứ mỗilần ả đến gần tụi nhỏ, anh lại cố gắng đi theo xem sao. Cũng chính vì vậy mà cảngày nay, ả không làm gì tụi nhỏ được. Nhưng có một chuyện không ngờ đến lạixảy ra. Trong lúc ăn cơm, ả cứ liếc mắt nhìn rồi không ngừng khều khều vào chânanh khiến anh giật nảy mình ngồi xa ra. Thế mà ả vẫn không chịu ta cho, giả vờgắp thức ăn, ả cố đưa tay đụng vào tay anh. Thấy vậy, anh càng ghét! Anh gắphết thức ăn bỏ vào chén Bình và Minh. Lúc dọn chén, ả cũng cố cúi xuống hết cỡđể lộ đôi gò bồng nõn nà khiến anh đỏ cả mặt, phải quay đi chỗ khác. Thấy cóchịu không bình thường, anh cố gắng làm cho xong mọi việc rồi đi ra ngoài háivài cái rau để tối còn có cái mà ăn.Tối đến, khi mấy đứa nhỏ đã ngủ, anh mớidám lấy khăn ra ngoài tắm. Vừa mới cởi đồ, anh giật bắn mình khi thấy ả từ đâuxuất hiện ngay trước mặt. Trên người chỉ quấn lấy một…. cái khăn bông. Đoạn, ảôm chằm lấy anh hôn lấy hôn để khiến anh không kịp phản ứng gì. Chiếc khăn rơixuống đất khiến toàn thân ả áp vào người anh. Anh cố gắng cúi xuống để thoátkhỏi vòng tay của ả. Nhưng ả không chịu ta, ả kéo mặt anh ép chặt vào ngực làmđôi gò bồng kẹp vào mũi anh khiến anh không thể thở nỗi. Rồi ả hôn lấy hôn đểvào mang tai vào mặt anh khiến anh không thể làm củ được bản thân mình. Thếnhưng, sau một phút lấy lại bình tĩnh, anh cố gắng lấy hết sức đẩy mạnh ả ra. Ảxấng đến ôm lấy mặt, cắn chặt vào môi anh. Không thể chịu nỗi, anh xô ả rakhiến ả ngã vào cánh cửa kêu cái “bộp”. Rồi anh khinh bỉ nhìn ả chửi:
- Tui cảnh cáo cô, nếu cô còn dám làm điềunày một lần nữa, thì cô đừng trách tôi tại sao ác với cô… Cút ngay cho khuấtmắt!
Ả nhìn anh bằng con mắt cămhờn. Cố hết sức, ả nắm lấy chiếc khắn rồi cố gắng lết đi với nổi tức giận tràolên trong mắt... Nhìn theo bóng ả, anh phịch người ngồi xuống, mở nước để dộihết những dơ bẩn mà ả đã bôi trét lên người anh.


Nhìn theo bóng dáng cô gáiđang cố lết từng bước xuống cầu thang, Phước cười hả hê nói với Đan:
- Mày thấy chưa? Tao đã nói rồi. Trên đờinày có khối đứa như vậy đấy. Chỉ cần chiều xong ba anh, thì có ngay 4000 đô,chẳng bằng làm việc mấy tháng trời sao? Bình thường nó còn chiều nhiều hơn nhưvậy mà có 300, 400 đô.. Như thế này thì quá hời rồi còn gì. Bây giờ có khối emmang mác sinh viên mà đi làm gái đấy. Chỉ là mày không biết thôi. Cố gắng mệtmột chút rồi sau đó ăn bồi bổ lại ngon ơ đấy mà, Phước cười một cách sungsướng….

- Anh à, hôm nay tụi em mò được một vài cổvật đời nhà Lê. Tụi em đã thông báo cho người thu mua rồi. Sau khi xem xét kỹhọ sẽ tìm đến mình. Chắc cũng được khối tiền đấy, Sáng mừng rỡ khoe.
- Nhưng làm sao em biết được đó là cổ vậtthời nhà Lê, anh tò mò hỏi.
- Đó là nghề của những người mò tìm đồ cổnhư tụi em mà anh. Sau khi mò được vật gì thì tụi em sẽ rao cho những người tìmkiếm mua đồ cổ. Sau đó họ đến kiểm tra xem có đúng là đồ cổ không rồi sẽ ragiá…
- Vậy nhỡ là đồ cổ thật mà họ lại nói khôngphải thì sao? Chẳng phải như vậy mình sẽ bị thiệt à?
- Thì chịu thôi chứ biết sao giờ. Thuận muathì vừa bán. Nếu thấy hẹm thì không bán mà để lại thôi.
- Vậy là thế nào để ta xác định được nơi cóđồ cổ?
- Nghề này cũng hên xui lắm anh à. Để thamgia vào nghề lặn đồ cổ thì phải dày dặn kinh nghiệm, phải biết độ nông sâu củabiển. Nếu không thì chết chứ chẳng chơi đâu anh ạ. Nhưng nghề đi biển là vậy.Ai cũng vì cuộc sống mưu sinh mà anh. Nếu trúng đậm có khi còn được đổi đời,được sống trong nhà lầu, có xe hơi đi, nhưng cũng có những người không may thìmãi nằm yên dưới dòng đại dương lạnh ngắt….
- Vậy tại sao mọi người lại phải bán mạngcủa mình như vậy hả em?
Nghe anh hỏi, Sáng lại buồn:
-Tụi em sinh ratrên biển, mở mắt ra là thấy biển thì biết sống bằng nghề nào đây hả anh? Biểnnuôi lớn tụi em, biển mang đến cho tụi em tiền bạc, thức ăn nhưng biển lại cướpđi cửa tụi em mạng sống, hạnh phúc, và số phận của mỗi một đời người. Sinh nghềthì tử nghiệp. Tụi em đều biết điều đó mà. Chỉ mong là trời thương tình, chomưa thuận gió hòa, để người dân làng chài tụi em được sống yên bình là tốt lắmrồi.
Nghe Sáng nói mà anh thấybuồn. Trước giờ, anh cũng biết nghề biển với muôn vàn nguy hiểm nhưng khôngbiết nó lại phũ phàng đến vậy. Biển cho con người mọi thứ nhưng nó cũng có thểcướp đi mọi thứ của con người. Những những con người làng chài lại không bao giờbỏ cuộc. Dù sóng biển có mạnh như thế nào cũng không thể quật nỗi lòng kiêncường của những người dân nơi đây. Dù đã biết hiểm nguy đang rình rập trước mặtnhưng con người ở đây vẫn cứ ra khơi, vẫn cứ đánh cược số phận với vận mệnh củacuộc sống. Người ta nói rất đúng: cứ mãi sợ sệt với những gi sắp xảy ra thì tốthơn là cứ đương đầu với nó để giành giật cuộc sống, cơ hội về cho mình.

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))