25-05-1968
Những ngày u uất của tâm hồn. Cái gì đè nặng trên trái tim ta? Đâu phải chỉ
có một nỗi buồn của vết thương rỉ máu của con tim đo đâu? Mà còn những
gì nữa kia? Những sự thiếu công bằng vân còn trong xã hội vẫn diễn ra hàng
ngày, vẫn có những con sâu, con mọt đang gặm dần danh dự của Đảng,
những con sâu mọt ấy nếu không bị diệt đi nó sẽ đục khoét dần lòng tin yêu
của Đảng. Rất buồn rằng mình chưa được đứng trong hàng ngũ của Đảng để
đấu tranh cho đến cùng có lẽ vì thế mà những người đó cứ chẩn chừ không
dám kết nạp mình mặc dù tất cả Đảng viên trong chi bộ, và rất nhiều người
có trách nhiệm trong huyện, trong tinh này đều đôn đốc thúc dục việc giải
quyết quyền lợi chính trị cho mình. Càng nghĩ càng buồn, muốn tâm sự với
những người thân về những bực tức ấy nhưng với mình lại lặng thinh, nói ra
liệu ai có hiểu hết cho mình hay không? Có ai phải sống những ngày nặng nề
u uất như mình hay không? Sống giữa yêu thương mà không hề cảm thấy
hạnh phúc bởi vì luôn có người ghen ghét trước lòng yêu thương mà nhiều
người đã giành cho mình. Đã đành rằng đời bao giờ cũng có hai mặt tốt và
xấu, không bao giờ có toàn một mặt tốt vậy mà sao Thuỳ cứ xót xa cay đắng
mãi hở Thuỳ?
29-05-1968
Ngày từng ngày vẫn trôi qua nặng nề. Suốt ngày công việc bận rộn làm mình
quên đi những chuyện bực bội nhưng rồi nó vẫn lại đâm nhói vào suy nghĩ
như những cây gai nhức nhối.Tại sao vậy hở tất cả mọi người? Tai sao trong
tay ta đã có vũ khí phế và tự phế mà không sử dụng để cho những ung nhọt
của tư tưởng cứ mọc dần trong một số cái đầu óc? Tại sao khi ta là kẻ đúng,
khi ta là một số đông mà không đấu tranh được với một số nhỏ, để số người
ấy gây những khó khăn trở ngại cho tập thể. Đành rằng ở đâu cũng phải có
kẻ xâu người tốt, đành rằng sự mâu thuẫn là quy luật tất nhiên của xã hội
nhưng không thể vì tính chất quy luật ấy làm ta thoả mãn được. Nhiệm vụ ta
là phải đấu tranh cho lẽ phải, mà đã đấu tranh thì phải bỏ sức lực, phải suy
nghĩ và có khi phải hy sinh quyền lợi cá nhân, có khi là cả cuộc đời mình cho
lẽ phải chiến thắng. Vậy đó Thuỳ ơi! Khi Thuỳ đã giác ngộ quyền lợi của giai
cấp, của Đảng thì suốt đời Thuỳ sẽ gắn bó với sự nghiệp ấy. Thuỳ sẽ đau
xót, khi sự nghiệp ấy bị tổn thương, Th. sẽ sướng vui khi sự nghiệp ấy lớn
mạnh. Có gì đâu nữa hở Th. ?
31-05-1968
Một cuộc chạy càn quy mô nơi căn cú, toàn bệnh xá di chuyển, vất vả vô
cùng. Lòng mình nao nao thương xót khi nhìn những thương binh mồ hôi lấm
tấm trên gương mặt còn xanh mươt, ráng sức bước từng bước một qua hết
đèo lại dốc. Sau này nếu được sống trong hoa thơm nắng đẹp của XHCN
hãy nhớ và nhớ mãi cảnh này, hãy nhớ sự hy sinh của những người đã đổ
máu vì sự nghiệp chung, vì ai mà chúng ta vất vả hôm nay hở các đồng chí?
Vì bọn quỷ cướp nước còn đang trên đất nước chúing ta cho nên… ơi những
người thương binh mà tôi thương yêu như ruột thịt hãy cười lên trong gian
khổ, hãy giữ niềm lạc quan vô bờ bến mà từ lâu nay các đồng chí đã giữ
được dù trong hoàn cảnh khó khăn đến thế nào!
Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 5 năm 1968 (Phần 3/3)
Posted by Admin
On
Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010