13-05-1968
Hội nghị Paris khai mạc, đây lại là những ngày tháng 5 của 1954 đây chăng.
Mình hồi hộp theo dõi tin tức, biết chắc chắn rằng thắng lợi có được trong hội
nghị phải do thắng lợi trên chiến trường quyết định. Vậy thì hãy chuẩn bị tinh
thần bước vào một đợt chiến đấu quyết liệt cuối cùng rồi sau đó ai còn ai mất
hãy hay. Dù còn dù mất cũng là những ngày vui bất tận khi hoà bình chân
chính trở lại trên đất nước chúng ta. Hơn 20 năm rồi khói lửa đau thương vẫn
trùm lên giải đất hiền lành. Nước mắt chúng ta chảy nhiều rồi, xương máu
cũng đổ nhiều rồi. Chúng ta có tiếc gì đâu để đổi lấy độc lập tự do.
14-05-1968
Một dòng chữ ghi trên chiếc bàn: “Chị Trâm thương nhớ của em” dòng chữ
của Sang. Một chuyện giản đơn thôi mà mình cảm động. Tình thương với
Sang ngày càng thắm thiết. có lần ngồi nói chuyện với Sang, hai chị em (chị
mà nhỏ tuổi hơn em) cãi nhau vì chuyện nếu phải chết thì ai nên chết. Mình
nhường cho Sang sống bởi vì đời Sang chưa hề hưởng sung sướng, bởi vì
Sang là đứa con duy nhất của một người mẹ goá đã ở vậy nuôi con từ 21
tuổi đến giờ. Vậy mà Sang cứ khăng khăng rằng mình phải sống, phải trở về
với mẹ, với em, với miền Bắc thân yêu đang trông đợi mình về. Rõ vớ vẩn,
chuyện không đâu vào đâu cả nhưng sao hai chi em đều cảm thấy thương
nhau hơn. Mình muốn đối với Sang bằng tình thương chân thực trong lành
mà e rằng có ai hiểu lệch vấn đề đi không? Sang năm nay hơn mình ba tuổi,
đã có vợ và con năm tuổi!
17-05-1968
Chiến tranh còn tiếp diễn, chết chóc vẫn diễn ra hàng ngày, từng giờ từng
phút, dễ như trở bàn tay vậy. Mới tối hôm qua Thìn và anh Sơn còn cùng bọn
mình trò chuyện. Thìn còn dặn Lệ mua vải may áo, hôm nay hai người ấy chỉ
còn là hai cái xác nằm dưới nấm đất của đất Đức Phổ mà lần đầu họ đặt
chân đến ấy rồi. Chết quá dễ dàng, không có cách nào đề phòng được
nhưng tổn thất ấy cả, buồn làm sao.
Liên nói vậy mà đúng: hãy sống với nhau bằng tình thương chân thành đi, rồi
hối hận khi bạ mình đã chết mới nghĩ rằng hồi còn sống đã không thương
yêu đùm bọc lẫn nhau. Riêng mình sẽ làm như vậy, mà thực ra xưa nay mình
vẫn giàu tình thương với tất cả mọi người. Một tình yêu rộng rãi nhưng rất đỗi
chân thành. Tất cả bệnh nhân trong bệnh xa này trong những lúc đau ốm
nặng. Mình đều đến với họ bằng tinh thần trách nhiệm, bằng tình thương
thắm thiết đó cho nên dù xa lạ bao nhiêu rồi cũng thấy rằng có một caáigiìbắn
bó với người thầy thuốc mà họ thấy rất gần với họ ấy. Họ gọi mình bằng hai
tiếng “Chị Hai”, họ xưng em mặc dù lớn tuổi hơn mình và họ vui đùa, làm
nũng với mình nữa. Giữa những ngày gian khổ ác liệt này, mình đã tìm lấy
niềm vui, sự an ủi nơi họ. Còn riêng tư, không Thuỳ ơi, đừng nghĩ nữa, hãy
gạt đi những áng mây đang nhóm lên ở cuối góc trời, đừng để nó nổi cơn
phong ba bão táp giữa tâm hồn Thuỳ nhé.
20-05-1968
Tiễn chân những bệnh nhân lên đường trở về đội ngũ chiến đấu lẽ ra chỉ là
niềm vui vậy mà cả người đi lẫn người ở lại buồn thấm thía. Hơn một tháng
nằm tại bệnh xá những người bệnh nhân ấy đã gắn bó với mình không phải
chỉ là tình thương giữa người thầy thuốc với bệnh nhân mà trong tình cảm ấy
có nỗi cảm thông sâu sắc giữa những người bạn. Hôm nay họ đi rồi, người ra
đi còn nhớ chăng những đêm dài trò chuyện mỗi lần mình đi trực, nhớ chăng
những buổi cả cơ quan đi cõng gạo, họ đã cùng mình xử trí một ca thương,
họ làm như những nhân viên thực thụ, đêm đến trong ánh đèn dầu họ ngồi hí
hoáy lau dụng cụ… những ngày ấy vui sao! Bao giờ gặp lại nhau và có còn
được gặp lại nhau không hở những người bạn mến thương?
Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 5 năm 1968 (Phần 2/3)
Posted by Admin
On
Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010