banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 6 năm 1968 (Phần 1/3)

Posted by Admin On Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

01-06-1968

Một buổi sáng như sáng nay, rừng cây xanh tươi sau một trận mưa rào, không gian trong lành mà sao lòng mình lại ngập tràn thương nhớ, nhớ miền Bắc vô vàn. Nhớ từ những hàng cây bên đường phố, những cây bàng, cây sấu lá xanh bóng sau nhưng cơn mưa và con đường nhựa sạch sẽ vào

những buổi sáng. Nhớ một căn phòng đơn sơ nhưng đầm ấm, buổi sáng râm ran tiếng cười nói chen lẫn, tiếng phát thanh từ chiếc radio để giữa nhà. Nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ Phương và tất cả những người thân yêu ngoài ấy. Bao giờ tiếng súng chiến tranh chấm dứt để ta trở về với miền Bắc yêu thương? Liệu có còn có được những ngày đoàn tụ ấy nữa không? Chiến tranh là mất mát, trên mảnh đất miền Nam nóng bỏng lửa khói này, hầu như 100% gia đình đều có tang tóc. Chết chóc đau thương đè nặng trên đầu mỗi người dân miền Nam nhưng càng đau xót họ càng căm thù, càng thêm sức chiến đấu. Cuộc đời và hoàn cảnh của mỗi người ở đây đều là một bài học quý giá đối với mình. Đó chẳng phải là niềm vinh dự mà Th. được hưởng hay sao? Như trong lá thư cậu Thao đã nói với mình: “Đừng buồn Th. nhé, tất cả ngoài này đều hướng về miền Nam thân yêu, ở đó ai ai cũngcó ít nhất là một người thân đang chiến đấu”

Th. ra đi bao nhiêu người ngoài đó đang rõi theo từng bước của Th. mong đợi và tin tưởng rằng Th. sẽ chiến thắng. Th. đã chiến thắng trong mùa khô ác liệt vừa qua nhưng còn cần cố gắng nữa để chiến thắng với cả đất nước và … Th. ơi hày chiến thắng mọi đau buồn đang đè nặng trên trái tim Thuỳ. Hay vui như nụ cười Th. vân nguỵ trang trên nét mặt hàng ngày, đừng để có ai đó khẽ hỏi Th. vì sao lại buồn, vì sao mà đã ngụy trang rồi mà vẫn không dấu được nỗi buồn sau nụ cười luôn nở ấy?



02-06-1968

Chiều mưa, những giọt mưa rả rích rơi từ trên mái lá, từ những lá cây tạo thành một âm thanh đều đều buồn đến lạ lùng. Lâu rồi mình quên đi cái cảm giác của một cô học sinh Chu Văn An ngồi ngậm chiếc đuôi bút quên nghe thầy giảng bài, lơ đãng nhìn ra mặt hồ Tây mờ mịt trong mưa phùn mà nghĩ vớ vẩn. Cái cảm giác xa xưa vừa tiểu tư sản vừa trẻ con mới lớn ấy sao hôm nay lại sống dậy trong mình, một cán bộ đang lăn lộn trong cuộc kháng chiến sinh tử này. Một năm qua đã cho mình hiểu thêm về hai chữ: Thực tế! Vâng! Cuộc đời thực tế gồm hai mặt. Cuộc đời vẫn bao la niềm ưu ái, mình vẫn dễ dàng tìm thấy niềm thương yêu ở cuộc đời nhưng với điều kiện là mình phải sống chân tình, sống bằng lòng vị tha đối với cuộc đời. Nhưng … dù anh có chân thực bao nhiêu đi nữa rồi vẫn có lúc anh đau xót thấy rằng vẫn có những kẻ dùng mánh lối khôn khéo lừa đảo anh để giành cướp với anh từng chút uy tín, từng chút quyền lợi có khi chỉ là những chuyện vô cùng nhỏ nhặt như miếng ăn, đồ vật. Anh muốn sống hoàn toàn vô tư, chỉ biết có lẽ phải, có tình thân ái thôi ư? Không được, sẽ có kẻ cho anh là ngốc, là để cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ dễ dàng, vậy thì phải đấu tranh mà đấu tranh phải có lý lẽ cộng kinh nghiệm sống, cuộc đấu tranh ấy đâu phải chỉ là giữa một cá nhân với một cá nhân khác, một nhóm người này với một nhóm người khác mà đó

là cuộc đấu tranh giữa hai luồng tư tưởng lạc hậu và tiến bộ. Tư tưởng lạc hậu là của những người còn mang những tàn dư của tư tưởng phi vô sản và tư tưởng tiến bộ là của những người đang phấn đấu vì sự nghiệp chung. Quyluật đó là lẽ tất nhiên!

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))