banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 8 năm 1968 (Phần 1/3 )

Posted by Admin On Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

04-08-1968

Vẫn là những ngày công tác dồn dập khó khăn vẫn đến từng giờ, từng ngày vậy mà sao lòng mình lại thấy ấm áp niềm vui. Phải chăng nụ cười trên đôi môi còn thoáng nét đau buồn của người học sinh trẻ ấy làm mình dịu đi mọi suy nghĩ về riêng tư? Phải chăng vì tiếng hát lạc giọng văn vang lên khi lòng người trai ấy vẫn đang rớm máu vì hai chiếc tang đè nặng trên ngực, đã là một lời nhắc nhở mình hãy học tập tinh thần lạc quan kỳ diệu đó. Vâng, tôi xin học tập và học tập không ngừng để giữ vững niềm lạc quan cách mạng mà các đồng chí đã dạy tôi bằng cuộc sống chiến đấu kiên cường của các đồng chí. Và mình đã vui, lời ca lại cất lên sau những giờ lao động mệt nhọc. Lòng sung sướng xiết bao khi thấy rằng có rất nhiề đôi mắt nhìn mình cảm thông thương yêu và mến phục. Đó là đôi mắt của những học sinh mong đợi mình lên lớp. Đó là đôi mắt của các bệnh nhân mong mình đến bệnh phòng… Vậy là đủ rồi Thuỳ ạ, đừng đòi hỏi cao hơn nữa. Cả Đức Phổ này đã giành cho mình niềm thương yêu trìu mến, đó là một ưu tiên rất lớn rồi. Chi Hai về mang tin buồn: Anh Dũng đã chết vì Mỹ bắt sống và giết tại chỗ. Đau xót biết chừng nào! Không lẽ quyển sổ nhỏ này cứ ghi tiếp mãi những trang đầy máu hay sao? Nhưng Thuỳ ơi! Hãy ghi đi, ghi cho đầy đủ tất cả máu xương, mồ hôi nước mắt của đồng bào ta đã đổ 20 năm nay và ở những ngày cuối của cuộc đấu tranh sinh tử này mỗi sự hy sinh càng đáng ghi nhớ nhiều hơn nữa. Vì sao ư? Vì đã bao nhiêu năm rồi ta chiến đâu hy sinh và niềm hy vọng đã như một ngọn đèn rực sáng trước mắt, ở cuối đoạn đường, hôm nay gần đén đích thì ta đã ngã xuống...



08-08-1968

Trời chưa sang thu nhưng mỗi buổi sáng về đã thấy lành lạnh. Phải chăng cái lạnh giữa núi rừng đã khiến mình cảm thấy cô đơn? Không đâu Thuỳ ơi, Thùy đừng dối với chính mình, Thuỳ đang buồn, một nỗi buồn mà dù Th. có được biết bao nhiêu yêu thương của bao nhiêu người cũng không che lấp nổi. Thuỳ ơi! Biết trả lời sao khi đời vẫn có những người ty tiện nhỏ nhen, làm sao mà biết được? Va như một dòng suối trong nước rì roà chảy trong veo nhưng vẫn có đôi chỗ có những vũng nước đọng ven bờ đá. Dù sao dòng suối vẫn đẹp, ta nhìn cả dòng suối và yêu cái nên thơ của dòng suói chứ ai lại vì một vũng nước nhỏ mà ghét bỏ nó. M. ơi, M. cũng như dòng suối ấy chăng? M. cũng là dòng nước trong chảy rì rào êm đẹp và cũng còn những vưng nước đọng ven bờ. Thùy là người đi giữa rừng, nghĩ sao đây? “Mong rằng đó là một lời thề độc trong chuyện cổ tích trước những dư luận phù thuỷ mà những chuyện như vậy không nên có ở tâm hồn trong sáng và tinh tế như Th.” M. bảo Th. quên đi những điều đã làm ảnh hưởng đến niềm tin ở nhau ư? Không đâu M. ơi! Niềm tin bằng 10 năm thương nhớ đợi chờ phải đâu dễ sứt mẻ nhưng khi đã sứt mẻ lại không dễ gì mà hàn gắn. Cho nên chẳng biết nói sao. M. ơi, nếu trong chuyến đi này nếu M. không trở về nữa thì sao? Ôi, sao chúng ta chỉ đem đến cho nhau những đau buồn, mà nói cho đúng hơn là sao M. cứ gieo đau buồn lên trái tim một người con gái sôi nổi yêu thương và tràn đầy hy vọng ở cuộc đời

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))