banner

Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 10 năm 1968 (Phần 2/3 )

Posted by Admin On Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

11-10-1968

Nghe tâm sự một người bạn muốn gửi niềm hy vọng ở mình và yêu cầu mình trả lời. Không do dự mình trả lời rằng chỉ xem anh như một người bạ không có gì hơn, mình nói thêm: lòng mình đã dẹp mọi mơ ước riêng tư để tập trung vào công tác. Mình đã nói thực với lương tâm nhưng chưa thực với con tim mình. Thực ra mối tình với M. vẫn làm trái tim mình rớm máu, muốn quên đi, lòng tự ái đã giúp mình quên M. nhưng vẫn có những lúc mình nhìn lại đau xót như người vừa đánh vỡ một vật quí vô giá mà không sao tìm lại được nữa. Đêm nay mở lại những trang thư cũ lòng biết bao cay đắng xót xa. M. ơi! Nét chữ anh chưa nhoà trên trang giấy mà sao hình ảnh anh phai nhoà trong cuộc sống của em. Anh đã chôn vùi một mối tình đẹp đẽ, anh đã làm trái lại điều mà anh tôn trọng nâng niu suốt 8 năm ròng. Ai cũng nói với em rằng chắc rồi mọi chuyện se qua đi, rồi ta lại về với nhau như bao người mong muốn nhưng riêng em, em hiểu rằng vậy là hết, một tấm gương đã vỡ làm sao cho lành được nữa? Một chén nước trong xanh đã đổ rồi làm sao hớt lại được nữa đâu!



12-10-1968


Đọc thư anh Phục giận anh ta vô cùng. Anh ta ăn nói hồ đồ quá. Dù sao đó cũng là một bài học cho mình từng lời phát biểu. Qua thăm và gặp một số người trong đai hội du kích chiến tranh lòng mình bỗng cảm thấy biết bao thân tình với cả mảnh đất Đức Phổ anh hùng mà hôm nay thu gọn về đây trong những chiến công oanh liệt. Mình vui vì đựơc xem như một người quen thân của rất nhiều người từ phổ Phong cho đến Phổ Thạch, suốt cả giải đất dài của Đức Phổ vui tươi nồng hậu đón mình… và một đứa em với trang thư ngập ngừng kín đáo mà đượm những mến thương đã đặt trong tay mình. Phải làm gì để xứng đáng với tình thương của nhân dân Đức Phổ.



13-10-1968

Gặp Thuận sau hơn một tháng xa cách. Hơn một tháng mình tưởng như lâu lắm, gặp em mừng rỡ xiết bao, khi thấy em vẫn khoẻ, trưởng thành trong công tác. Sống bên em mình cảm thấy quí mến vô cùng nhưng phút giây xum họp, bởi vì cuộc đấu ác liệt vẫn còn tiếp diễn. Biết ai còn ai mất hả em. Mình có cảm tưởng rằng có nhưng điều nào đó trong cuộc sống riêng tư mà Thuận chưa nói hết với mình. Vì sao vậy nhỉ? Lẽ nào em không tin chị? Còn ngại ngần thì vô lý quá. Em chẳng đã nói với chị rằng em thương chị bằng một tình thương thắm thiết chân thành hết sức đó sao? Vậy thì hãy trả lời đi em nhé.

One Response so far.
    Anonymous nói...
    lúc 07:36 14 tháng 10, 2011

    lam` di~

Nội Quy Comment cho bài viết :
Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể Nhận xét bằng cách chọn Tên/URL không nên Ẩn danh. Với Tên/URL bạn có thể bỏ trống URL

:) :( :)) :(( =))