01-11-1968
Không khí trong cơ quan mỗi ngày một thêm đầm ấm. Phải chăng vì mình đã
là một người con của Đảng nên đã về sống trong lòng mẹ? Phải chăng vì
những bước trưởng thành trong công tác. Tổng kết năm qua, bệnh xá Đức
Phổ được báo cáo điển hình trong toàn tỉnh về thành tích điều trị và các mặt
khác, và trong số những người xuất sắc ấy có cả mình. Đó là một thắng lợi
chung trong đó có mình một chút.
Nhìn lại bước đường đi mình không đến nỗi phải ân hận, giữa mùa khô 67
mình đã đi vững vàng và ở đây giữa trăm nghìn thử thách với một đứa tiểu tư
sản, một cô bác sỹ mới rời ghế nhà trường tập sự làm cán bộ lãnh đạo mình
cũng đã vượt qua. Mong Thùy hãy phát huy ưu điểm, khắc phục nhược điểm,
đừng thoả mãn với thành tích cao của mình, cố gắng công tác để tiến bộ hơn
nữa.
Kỳ lạ thật, giữa núi rừng âm u mưa dầm rả rích sao trước mặt mình cứ hiện
rõ một vườn hoa rực rỡ trong ánh nắng mùa xuân tươi đẹp, những luống
hồng, la dơn, cúc, đào, chen chúc những hoa… mình và một người bạn thân
thương cùng nhau dạo bước. Cảnh hoà bình ấy xa vời quá Thuỳ ơi! Bao giờ
cho miền Nam được hưởng những mùa hoa tươi thắm ấy? Ở đây bom đạn
đau thương tang tóc còn nặng chĩu trên cuộc sống của mọi người. Mới hôm
qua đó một thanh niên 21 tuổi thương tích đầy mình, anh ta gọi tên mình
mong mình cứu chữa nhưng mình cũng đành rơi nước mắt nhìn anh chết
trong đôi tay bất lực của mình. Vậy đó Thuỳ ơi, ở đất miền Nam hoa chiến
công anh hùng vẫn đua nở nhưng hoa ấy bằng máu xương, bằng cả cuộc
đời thanh xuân của bao nhiêu người Thùy đang đi giữa miền Nam, đi giữa
vườn hoa ấy, lòng biết bao nhiêu cảm phục tự hào và cả niềm đau xót vô hạn
khi những bông hoa ấy rụng xuống. Trước đây Thùy yêu hoa, bây giờ Thùy
vẫn yêu hoa nhưng mỗi bước đi qua Thùy đã hiểu thêm bao nhiêu về cái đẹp
của hoa và tình yêu hoa ấy đã trộn thêm rất nhiều về ý thức yêu thương, căm
thù và tự hào của một người dân Việt nam nữa Thùy ạ.
(Em cũng là một bông hoa đẹp phải không em của tôi?)
02-11-1968
Nghe những lời tâm tình em nói qua thư mình hơi hốn hận về lá thư gửi đi.
Thư chưa đến, nếu đến chắc em sẽ đau buồn vì những câu hỏi của mình.
Em ơi, chị xin lỗi em nhé, chị đã đánh giá lầm một tình thương hết sức chân
thành va tha thiết của em đã giành cho chị.
Được rất nhiều thư, của ai cũng là những niềm thương nỗi nhớ với mình.
Lòng cảm thấy ấm áp vô cùng vì được sống giữa chiếc nôi tình cảm.
03-11-1968
Miền Bắc đã hoà bình! Tiếng bom rơi phi nghĩa đã câm hẳn rồi trên miền Bắc
thân yêu của ta, miền Bắc ơi! Niềm vui đang rạng rỡ trên 16 triệu khuôn mặt
nhưng trong nụ cười của mỗi khuôn mặt ấy còn đọng một ít khổ đau. Vì miền
Nam, miền Nam còn đau thương khói lửa, vì miền Nam còn nặng những
tiếng gầm gào của bầy quỷ dữ.
Ba má và những người thân thương ngoài đó trong niềm vui hôm nay không
thể trạnh lòng nghĩ đến miền Nam và nghĩ đến mình. Thì hãy cứ vui đi, dù
niềm vui chưa trọn vẹn!
Nhật ký Đặng Thùy Trâm: tháng 11 năm 1968 (Phần 1/4)
Posted by Admin
On
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011